Sang đến nhà Tâm Tâm, Nguyên Triều liền hoảng hốt, hắn thấy cô kéo mấy chiếc va li hành lý đi ra ngoài, đứng ở trong sân nói gì đó với Trí Nhân.
“Tâm Tâm, em chuẩn bị đi đâu?” Nguyên Triều chạy lên hỏi.
Tâm Tâm quay ra thấy Nguyên Triều, liền cười nói:
“Em chuẩn bị trở về nhà. Em đi đã lâu, ba mẹ chắc cũng đang rất nhớ em.”
Nói xong, cô lại hạ giọng thấp xuống một chút, ghé sát gần hắn nói:
“Anh yên tâm, em sẽ kéo cả Trí Nhân đi, không để anh ta ở lại làm phiền đến Hoa An.”
Nguyên Triều nghe cô nói chỉ cảm thấy trời đất giống như đảo lộn, đầu óc hỗn loạn không cách nào suy nghĩ nổi, chỉ theo bản năng tóm lấy tay cô, thấp giọng cầu xin:
“Tâm Tâm, em đừng đi được không?”
Công việc của hắn đang dần tốt lên, chắc chắn có một ngày hắn sẽ chăm lo được cho cô, để cô được sống thoải mái.
Cô đừng đi được không?
Trí Nhân đứng bên kia, âm trầm nhìn hai người lôi lôi kéo kéo, không nhịn được đi lên, kéo cánh tay Nguyên Triều ra.
“Buông cô ấy ra. Anh về với Hoa An của anh đi.”
Tâm Tâm giống như không nhận ra sự mất mát trong lòng Nguyên Triều, nhẹ nhàng nói: “Nguyên Triều, bao giờ có thời gian em sẽ trở lại đây thăm anh và hai bác. Công việc của anh đang thuận lợi như vậy, có khi không đợi đến lúc em trở về thăm, nhà anh đã quay trở lại thành phố rồi.”
Một tiếng sau, Nguyên Triều, ba mẹ hắn và Hoa An nhìn theo chiếc xe chở Tâm Tâm và Trí Nhân đi xa.
Trái tim Nguyên Triều giống như bị đào rỗng, hắn lê bước chân về nhà. Hoa An vội vàng đuổi theo sau.
Cả ngày hắn cứ vật vờ như người không hồn. Hoa An thấy bộ dáng hắn như vậy thật không chịu nổi:
“Nguyên Triều, anh làm sao vậy? Chẳng nhẽ, chẳng nhẽ…anh yêu Tâm Tâm sao?”
Không thể nào! Tâm Tâm chính là người đã bị Nguyên Triều vứt bỏ để chạy theo cô. Nhiều năm ở bên nhau như vậy Nguyên Triều cũng chưa từng yêu Tâm Tâm, sao chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi này lại yêu cô ấy được?
Nguyên Triều nghe đến tên Tâm Tâm bỗng nhiên giật mình, hắn…làm sao vậy? Hắn là yêu Tâm Tâm sao? Đúng vậy, sao hắn không nhận ra chứ? Hắn yêu Tâm Tâm! Yêu đến mức khi nghĩ mất đi cô liền không hề có cảm giác tồn tại nữa! Nếu đến lúc này hắn còn không nhận ra tình cảm của chính mình, vậy hắn chính là kẻ ngốc nhất thế giới.
Tâm Tâm, hắn phải đi tìm cô trở lại.
Nguyên Triều đứng dậy, định chạy ra ngoài, lại bị Hoa An kéo tay:
“Nguyên Triều, anh đi đâu?”
Nguyên Triều quay ra nhìn Hoa An, đôi mắt hàm chứa áy náy, lại có cả quyết tâm:
“Hoa An, chúng ta chia tay đi. Người anh yêu là Tâm Tâm.”
“Cái gì?” Hoa An bàng hoàng, không thể tin nổi Nguyên Triều lại nói với cô như vậy, cô gần như hét lên:
“Anh yêu cô ấy, vậy còn em thì sao? Em đã vì anh mà đánh đổi nhiều như vậy? Anh yêu cô ấy vậy em phải làm sao?”
“Hoa An, anh xin lỗi.” Nói xong, hắn giằng tay ra khỏi tay cô, muốn chạy ra ngoài, đuổi theo Tâm Tâm. Nhưng Hoa An lại níu chặt tay hắn hơn:
“Nguyên Triều, anh định đi đâu? Anh định đuổi theo Tâm Tâm sao? Muốn nối lại với cô ấy sao? Anh nghĩ cô ấy sẽ tha thứ cho người đã từng bỏ rơi mình sao? Anh nghĩ cô ấy sẽ không để ý việc anh đã từng từ hôn với cô ấy mà quay trở lại bên anh sao? Không thể nào! Anh đừng mơ nữa! Tỉnh mộng lại đi. Cô ấy đi theo Trí Nhân rồi!”
Từng lời Hoa An nói như từng cái tát giáng lên trên mặt Nguyên Triều, khiến hắn tỉnh ra. Đúng vậy, là chính hắn bỏ rơi Tâm Tâm trước, là chính hắn đánh mất người con gái mà hắn yêu, là chính hắn tận tay đẩy cô rời xa hắn. Bây giờ hắn có tư cách gì đi cầu xin cô quay trở lại với hắn?
Hắn như kẻ mất hồn lại vòng trở lại, đi vào trong nhà.
Đầu bên này, Tâm Tâm đang ngồi trên xe ô tô thì nghe được âm thanh hệ thống thông báo:
[Tinh! Độ hảo cảm của đối tượng công lược 1 là 100. Chúc mừng ký chủ được nhận thêm 50 điểm. Tổng điểm hiện có là 124 điểm. Hoàn thành nhiệm vụ ở thế giới 1.]
A! Tâm Tâm không nhịn được nhếch miệng lên cười vui vẻ. Trí Nhân ngồi ở ghế bên cạnh thấy thần sắc cô biến hoá liền hơi hơi nhướn mày.
Cô ấy có chuyện gì mà tự dưng lại vui như vậy? Thấy cô vui, hắn mạc danh cũng vui.
[Ký chủ, nhiệm vụ đã hoàn thành, đã đến lúc cô phải dời đi. Để tránh ảnh hưởng đến người xung quanh, tôi đã thiết lập kịch bản cho cô chết cháy trong trung tâm thương mại Abon phía trước. Cô hãy đi vào trong đó, năm phút sau gian phòng thay đồ của cửa hàng quần áo số 15, trên tầng 2 của trung tâm thương mại sẽ cháy.]
Tâm Tâm nhíu mày:…sao hệ thống của cô có thể nói cô chết cháy một cách thản nhiên như vậy?
[Có cách nào rời đi mà không đau đớn vậy không?]
Hệ thống 07: [Ký chủ yên tâm, tôi sẽ rút linh hồn của cô ra trước khi cô kịp cảm thấy đau đớn.]