Ba người nhà họ Tâm nhìn Tâm Tâm vui vẻ nói chuyện với ba mẹ Lưu Phong, thân thiết như thể đó mới là gia đình thực sự của cô, trong lòng dâng lên cảm giác thực hụt hẫng.
Tâm Tâm vẫn nói chuyện với bọn họ, nhưng chỉ giữ thái độ khách sáo, như với những người bình thường xa lạ.
Bọn họ đương nhiên đâu có tư cách trách cứ cô.
Thậm chí bây giờ, ngay cả tư cách đến chăm sóc bệnh cũng khó.
“Mẹ, Tâm Như đâu? Dạo gần đây mẹ thường xuyên qua chỗ con, không sợ Tâm Như ở một mình sẽ buồn sao?”
Tâm Tâm đột nhiên quay ra hỏi Hoàng Hạnh Hoa.
Hoàng Hạnh Hoa có chút khó trả lời: “Tâm Như….Tâm Như…con bé về nhà ba mẹ đẻ rồi.”
“Nhà ba mẹ đẻ? Không phải ba mẹ đẻ em ấy đang ở cùng trong nhà ba mẹ sao?”
Trái tim Tâm Thái nhói lên một chút, con gái nói là nhà ba mẹ, mà không phải là nhà chúng ta.
Con gái đã không coi nhà bọn họ là nhà của con bé nữa ư?
Tâm Nhật An thấy mẹ không trả lời được, liền trả lời thay: “Tâm Tâm, chuyện này khá dài. Tạm thời anh và ba mẹ không còn ở biệt thự trước đây nữa. Tâm Như cũng đã quay trở về với ba mẹ em ấy, không ở cùng nhà chúng ta nữa.” Hắn nói, trong đôi mắt có chút hy vọng, nhìn về phía Tâm Tâm.
Tâm Tâm ngạc nhiên, trong thời gian 8 tháng cô hôn mê đã xảy ra chuyện lớn như vậy?
Mẹ và anh trai đành lòng rời xa Tâm Như sao?
Cô đưa đôi mắt nghi ngờ nhìn về phía ba người nhà họ Tâm, sau đó lại rời đi, phảng phất cũng như chưa có gì, cũng không đưa ra bất cứ bình luận nào, giống như việc này hoàn toàn không ảnh hưởng gì đến cô.
“Tâm Tâm, anh đã làm sẵn hợp đồng sang nhượng toàn bộ bất động sản và cổ phần của gia đình sang cho em. Chỉ đợi em ký tên là có thể nhận.”
“Tại sao lại sang tên cho em?” Tâm Tâm ngạc nhiên hỏi lại.
“Việc này, ba mẹ và anh đều đã thống nhất.” Tâm Nhật An nói.
Tâm Tâm nhíu nhíu mày, nói:
“Anh, em không muốn nhận.”. truyện tiên hiệp hay
“Tâm Tâm, trước kia là gia đình chúng ta đã không phải với em. Đây là…đây là gia đình muốn đền bù cho em.”
“Anh, mọi người không làm gì sai cả. Mọi người chỉ làm theo lựa chọn của con tim chính mình mà thôi. Không cần phải cảm thấy xin lỗi em. Nếu đổi lại là em, em cũng sẽ cư xử như vậy, sẽ lựa chọn bảo vệ người mà mình yêu thương hơn.”
“Tâm Tâm, không phải…” Tâm Nhật An muốn nói là hắn không yêu thương Tâm Như hơn Tâm Tâm, hắn trước giờ chỉ coi Tâm Như thành Tâm Tâm mà yêu thương. Nhưng hắn không nói được ra miệng, chính hắn cũng cảm thấy những lời này thật đáng phỉ nhổ.
Hắn nhìn qua ba mẹ, hai người cũng là một bộ biểu tình không biết nên nói sao.
“Anh Nhật An, được rồi! Em đã nói rõ, em sẽ không nhận. Nếu em nhận, em sẽ cảm thấy áy náy với mọi người. Em không muốn phải mang cảm giác áy náy với bất kỳ ai. Vậy nên anh và ba mẹ hãy giữ lại tài sản đi. Về vấn đề tiền bạc thì anh và ba mẹ cũng không cần lo cho em. Lương của chiến sĩ đội đặc chủng cũng cao, đủ để em mua được những thứ mà em thích.”
Cô còn là học sinh đã điên cuồng nhận nhiệm vụ nguy hiểm, đơn giản chỉ bởi vì muốn ba mẹ và anh trai công nhận cô, tự hào về cô. Nhưng bây giờ, cô đã không còn cần sự công nhận của ba mẹ và anh trai nữa, cũng không mong muốn họ tự hào về mình. Từ bây giờ, cô sẽ chỉ làm những gì mình thích. Cảm nhận của bọn họ đã không còn nằm trong phạm trù mà cô quan tâm.
Cô nắm lấy tay Tiêu Lưu Phong, nhìn hắn, người cô quan tâm, người quan tâm cô, ở đây.