Đi trên đường nhỏ tới trước luyện đan đường, một thiếu nữ thanh tú mặc bộ y phục màu xanh của đệ tử ngoại môn đang vẫy tay nóng vội chào hỏi Lâm nguyệt.
Thấy thiếu nữ, Lâm Nguyệt cười nhạt, vui vẻ hời hợt, do dự bước tới, “Tử Đạn, sao ngươi lại ở đây thế?”
“Người ta chẳng phải là đợi ngươi đó sao? Hôm nay ngươi không phải là muốn đi luyện đan đường đó chứ?” Vẻ mặt TRần Tử Đan chỉ tiếc rèn sắt không thành thép điểm điểm đầu Lâm Nguyệt, tức giận mắng, “Ngươi nói coi, rõ ràng thiên phú tu luyện tốt như vậy, vì sao lại không chịu tu luyện cho tốt, lại cứ một lòng ham mê cửa bên trái vậy kìa? Lấy tư chất của ngươi, nếu một lòng hướng đạo, biết đâu chừng sau này lên tới trúc cơ cũng có thể, lại cứ lãng phí thời gian vào việc luyện đan thì có lợi ích gì chứ?”
“Ta là đệ tử của núi Đan Hoa, thích luyện đan thì có gì mà kỳ?” Lâm Nguyệt cười khẽ, mặt mũi được tóc dầy trên đầu che mất một nửa khiến cho người ta nhìn không thấy rõ nét mặt nàng lắm.
“Ta mặc kệ, hôm nay ngươi nhất định phải theo giúp ta lới luyện công đường, ngươi biết chưa? Hôm nay là Quân sư thúc giảng bài đó, Quân sư thúc đó… Vậy đơn giản là người song tu hoàn mỹ trong lòng ta chọn đó!” Trần Tử Đan lộ ra vẻ mặt si mê chờ đợi, rõ ràng một thiếu nữ đang tuổi xuân thì.
“Thôi đi, nam nhân hoàn mỹ nhất trong lòng ngươi chẳng phải là chưởng môn đại sư huynh đó sao?” Đối mặt với biểu hiện háo sắc của Trần Tử Đan, Lâm Nguyệt thấy nhưng không trách, cứ lườm cắt đứt suy nghĩ vớ vẩn của nàng ta.
“Sư huynh Liên Thành là người ta yêu nhất, Quân sư thúc là người trong mộn của ta, không được sao?” Trần Tử Đang ngửa đầu lên, vẻ mặt đầy kiêu ngạo nói.
“Vậy ngươi đến cùng là yêu nhất người nào, còn là người trong mộng của ngươi nữa hả?” Lâm Nguyệt buồn cười hỏi.
“Ta đều thích tất!”
“Ngươi không sợ bị những nữ nhân kia nghe được lời mình, ăn mình sao?” Lâm Nguyệt tốt bụng nhắc nhở nàng ta.
Nghe lời Lâm Nguyệt nói, quả nhiên TRần Tử Đan hơi chột dạ, nhưng vẫn cứ mạnh mồm, “Các nàng ấy là bởi không chiếm được yêu thích của Liên thành sư huynh và Quân sư thúc, vì thế mới thành người ghen tị, ta mới không thèm sợ các nàng ấy đâu!”
Lâm Nguyệt thấy bộ dạng nàng ta không biết hối cải lại còn cứng mồm, đành lắc đầu cũng không khuyên nàng ta nữa.
“Lâm Nguyệt, nếu các nàng ấy đều như ngươi thì tốt rồi!” Trầm mặc một lúc, Trần Tử Đan nhìn khuôn mặt bị làn tóc đen rối che kín của Lâm Nguyệt, thoạt nhìn hết sức bình thường thì lắc đầu thở dài nói.
Lâm Nguyệt nghe vậy chỉ cười tự giễu, trầm mặc không nói. Nàng biết rõ tâm tư Trần Tử Đan, cũng biết nàng ấy nói vậy là gì, đối với người hay để ý thế nàng chỉ cảm thấy rất nhàm chán.
Lúc trước sau khi Lâm Nguyệt từ phường thị trở về, liền lập tức bế quan tăng tu vi lên, quanh đi quẩn lại cũng đã qua chín năm.
Hiện giờ nàng đã xuất quan hơn nửa năm, trong thời gian gần mười năm, nàng từ một đứa trẻ sáu tuổi đã biến thành một thiếu nữ thanh xuân mười lăm tuổi, vóc dáng cao lên không ít, dù người vẫn gầy yếu, thoạt trông hơi yếu liễu đào tơ, nhưng phát dục cũng được, đã không còn là một đứa trẻ nữa.
Trong chín năm khổ tu, tu vi Lâm Nguyệt cũng tăng lên rất lớn, hiện giờ tu vi của nàng ta đã tới đỉnh luyện khí hậu kỳ, chỉ thiếu chút nữa thôi đã có thể thành công trúc cơ, mà bên ngoài tu vi nàng cũng thích hợp đang ở đỉnh luyện khí trung kỳ.
Cứ việc nàng đè nén tu vi lại, nhưng trong thời gian chưa tới mười năm không ngắn không dài, luyện từ tu vi luyện khí sơ kỳ đến đỉnh luyện khí tủng kỳ, tốc độ tu luyện như thế ở trong phần đông đệ tử ngoại môn thì cũng coi như rất tốt rồi.
Còn phần Diệp Khuynh Tuyết, dĩ nhiên không thể lấy người thường đo được, từ nửa năm trước lúc nàng ta xuất quan, nàng đã biết Diệp Khuynh Tuyết sau khi bế quan năm năm đã lấy được một viên linh đan thượng cổ để lại tẩy rửa, thành công tẩy đi thủy linh căn, hơn nữa còn đẩy tư chất tăng lên cao một bậc, trở thành tư chất song linh căn trung phẩm Mộc Hỏa, vào năm năm trước đã được tầng trên của núi Đan hoa phá cách thu nhận làm đệ tử nội môn.