Ta vừa kêu người mang một thùng nước ấm đến cho ngươi, nhớ tắm rửa, sau đó bôi thuốc trị thương,một tiểu cô nương xinh đẹp như ngươi không nên có sẹo !
Liễu Yến Nhi nhàn nhạt nói, thuận tay cầm một cái bình thuốc nhỏ để trên bàn,rồi bước ra ngoài.
Một lát sau, quả nhiên có người đem nước ấm cùng y phục đến.Bọn họ vừa ra ngoài,Lâm Nguyệt liền giãy dụa đứng lên,sau đó đem y phục dính đầy máu trên người cởi ra .
Vừa mới đem y phục cởi ra, đập vào mắt nàng là một thân thể gầy nhỏ giăng đầy các vết thương,làm cho Lâm Nguyệt không khỏi hít sâu vào một hơi.
Tuy rằng sau khi nàng xuyên không, khối thân thể này luôn đau đớn không ngừng, nhưng Lâm Nguyệt cũng không có nghĩ đến bản thân lại bị thương nghiêm trọng đến vậy,có lẽ lúc nàng xuyên vào thân thể này, nguyên chủ đã sớm bị đánh chết.
Cố nén đau đớn, Lâm Nguyệt đem thân thể nho nhỏ của mình vùi vào trong nước ấm lau rửa một lần,lại vướn tay lấy lọ thuốc đặt ở trên bàn đổ ra một ít chất lỏng màu xanh nhạt,cẩn thân bôi lên vết thương,sau đó lại đem y phục sạch sẽ mặc vào.
Dù không biết thuốc này làm từ cái gì,nhưng có vẻ rất hữu hiệu, bôi lên vết thương có cảm giác man mát , thoải mái vô cùng, cơn đau vừa rồi cũng tan biến gần hết.
Đến lúc này, Lâm Nguyệt mới miễn cưỡng ổn định lại tinh thần, nàng chậm rãi đi đến bàn trang điểm gần đó, tỉ mĩ đánh giá khuôn mặt của nữ hài trong gương.
Phản chiếu trong gương là dung mạo có nét trẻ con, vì tuổi còn nhỏ, cơ thể cũng chưa có hoàn toàn phát triển, khuôn mặt trái xoan, mắt hạnh to tròn, cái mũi cao, môi anh đào chúm chím,da thịt trắng noãn nhẵn nhụi không tì vết.
Tuy rằng đối với dung mạo của khối thân thể này,Lâm Nguyệt đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng giờ phút này tận mắt thấy cũng không khỏi sửng sốt.
Ngũ quan không một tia khuyết điểm, khí chất nhu nhược, cho dù còn chưa hoàn toàn phát triển, cũng đã có vài phần khuynh quốc khuynh thành,mềm mại đáng yêu. Quả nhiên không hổ là nữ phụ, dung mạo như vậy, có thể xem như là Bàn Tay Vàng mà tác giả ban cho?
Nghĩ đến đây, Lâm Nguyệt không khỏi cười chua xót, đối với khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành này, nàng lại không có một điểm cao hứng, ngược lại càng cảm thấy bất an.
Nàng nhớ trong tiểu thuyết, thân là nữ phụ,Bạch Như Nguyệt quả thật có dung mạo khuynh quốc khuynh thành, nữ chủ Diệp Khuynh Tuyết cùng lắm cũng chỉ xem là thanh tú, nhưng vì nữ chủ đã trùng sinh lại một lần, lại bởi vì kiếp trước là đặc công, cho nên nàng ta có khí chất trầm ổn, đôi mắt sáng ngời, những người tiếp cận nàng ta đều không tự chủ được mà bị hấp dẫn.
Nữ phụ Bạch Như Nguyệt mặc dù có dung mạo xinh đẹp, một bộ dáng Bạch Liên Hoa nhu nhược, nhưng kĩ thuật diễn kịch lại quá mức giả dối, đầu óc ngu xuẩn, cho dù dung mạo của nàng có làm cho người ta cho người ta nhất thời kinh diễm , nhưng nếu như quen biết lâu dần mà biết rõ bản chất,bọn họ liền tránh xa.
Đây cũng là lí do nữ phụ bại bởi tay nữ chủ, nữ chủ tướng mạo thường thường, lại giống như ánh sáng trong đêm tối, hấp dẫn người khác tự chủ được mà tiếp cận, thăm dò.Bề ngoài của nữ phụ giống như cái bình hoa, chỉ có thể làm người ta nhất thời mê hoặc, nhưng cuối cùng lại không thoát khỏi số phận.
Nghĩ đến đây, Lâm Nguyệt chỉ cảm thấy thật bất đắc dĩ, nàng không phải Bạch Như Nguyệt, nhưng việc nàng xuyên đến đây lại không thay đổi được bánh xe vận mệnh , nếu như nàng không làm cái gì, phỏng chừng sau này cái nàng phải đối mặt vẫn là kết cục kia.
Bây giờ tình tiết trong sách chỉ vừa mới bắt đầu, nữ chủ vẫn chưa có xuyên đến,cho nên chắc chắn trong thời gian này nàng phải làm một việc gì đó để có thể giữ lại được cái mạng nhỏ này.
《 Đặc công nữ tiên 》 viết về cuộc sống xung quanh nữ chủ , thân là nữ phụ, Bạch Như Nguyệt ở Phong Nguyệt Lâu chỉ được nhắc đến sơ sơ, theo nà g nhớ, lúc Bạch Như Nguyệt chưa có rời khỏi Phong Nguyệt Lâu, sự tình xảy ra như thế này.....