Sáng hôm sau, Lâm Nguyệt vừa nhận được lời Diệp Phàm truyền âm tới đón nàng, còn chưa kịp đáp lời đã nghe thấy tiếng Diệp Khuynh Tuyết gọi.
Lâm Nguyệt cười lạnh, chẳng chút hoang mang trả lời thư cho Diệp Phàm, lúc này mới đơn giản thu dọn chút, mang theo túi đựng đồ môn phái phát cho đeo bên hông, mở cửa đi ra ngoài.
Quả nhiên Diệp Khuynh Tuyết đứng ở bên ngoài phòng đá đợi nàng, thấy nàng đi ra, mắt lóe sáng, như vô tình hỏi, “Diệp sư muội, sao lâu vậy mới mở cửa thế?”
Đây đang chất vấn nàng sao? Trong lòng Lâm Nguyệt lại cười nhạt, chẳng để ý đáp, “Ngủ quên”
“Vậy à”
Diệp Khuynh Tuyết bị nghẹn chút, nhưng lại khôi phục nhanh chóng, cười thân mật bảo, “Diệp Sư muội còn nhỏ, tham ngủ cũng là chuyện bình thường, sư muội tuổi còn nhỏ chỉ là tư chất hak phẩm mà đã có tu vi luyện khí tấng thứ ba, thật sự là khó có được, xem vận khí tiểu sư muội cũng có kèm gì ta đâu”
Những lời nói này thế mà cũng nói được…. Lâm Nguyệt nở nụ cười. Nhìn lời nói trong có vẻ thân mật, thật ra giấu diếm nghi cấn, bên ngoài là hâm mộ Lâm Nguyệt tuổi còn nhỏ, thiên phú tu luyện xuất chúng, bên trong ngầm chỉ ra nàng có tư chất hạ phẩm, tính tình trẻ con, tu vi tăng nhanh vậy rõ ràng có mờ ám.
Nếu giờ phút này có người ngoài ở đây, nhất định sẽ bị những lời nói dối của Diệp Khuynh Tuyết mê hoặc, từ đó đem lòng sinh nghi với Lâm Nguyệt.
Hiện tại quả nhiên Diệp Khuynh Tuyết vẫn còn chưa đủ kinh nghiệm, giờ nàng ta còn chưa thật sự trải qua gió tanh mưa máu của giới tu chân, nên không giấu diếm được.
Dò xét trần trụi như vậy, thật đúng là xem thường đứa trẻ bảy tuổi như nàng đây rồi! Trong lòng Lâm Nguyệt oán thầm, ngoài miệng lại rất biết nghe lời, “Chỗ đó sao có thể sánh với tỷ, tiểu muội còn chưa kịp chúc mừng sư tỷ nữa đó, tu vi sư tỷ tiểu muội nhìn không thấu, nghĩ chắc Diệp sư tỷ đã đột phá tầng thứ tư rồi đi? Mới hơn một năm mà sư tỷ đã đột phá tới tầng tứ thư, tốc độ tu luyện vậy mới khiến cho người ta hâm mộ đó”
Ngươi chẳng phải muốn dò xét đó sao? Ta làm ngươi nghẹn luôn nè. Quả nhiên nghe lời nói hâm mộ của Lâm Nguyệt, trên mặt Diệp Khuynh Tuyết lóe lên tia mất tự nhiên, vẻ mặt lạnh nhạt, đã không còn vẻ nhiệt tình như vừa rồi nữa.
“Vận khí tốt mà thôi. Không nói cái này nữa, thời gian không còn sớm, sư muội, chúng ta đi thôi”
Nói xong, chẳng đợi Lâm Nguyệt đáp lại, đã đi thẳng về phía trước.
“Sư tỷ đợi chút” Lâm Nguyệt vẫn đứng im tại chỗ.
“Cái gì?”
Nhìn vẻ mặt bình tĩnh không nhúc nhích của Lâm Nguyệt, trong lòng Diệp Khuynh Tuyết nổi lên dự cảm xấu.
Lâm Nguyệt cúi thấp đầu, làn tóc dài che gần hết gương mặt nàng, khiến cho người ta nhìn không rõ nét mặt nàng, giọng non nớt mang theo mấy phần áy náy, “Diệp sư tỷ, muội đã đồng ý với Diệp Phàm sư huynh hôm nay cũng muốn đi phường thị với huynh ấy, lần trước quên nói cho tỷ biết, tỷ cũng không trách muội chứ?”
“Gì?”
Diệp Khuynh Tuyết thay đổi sắc mặt trong nháy mắt, trong mắt lóe lên tia tức giận.
Xem ra nàng ta đã coi thường con nhan đầu có bề ngoài tầm thường này rồi, rõ ràng ba tháng trước đồng ý với nàng ta cùng đi phường thị, đảo mắt thì đã hẹn với người khác, xem ra con nhóc thối tha này cũng không phải vô hại như bề ngoài.
Điều khiến nàng ta tức giận chính là, nha đầu kia có chỗ dựa vững chắc, nàng ta tính toán chẳng lẽ xôi hỏng bỏng không hết sao?
“Thật xin lỗi sư tỷ, không được sự đồng ý của tỷ đã đồng ý với sư huynh Diệp Phàm, hay là sư tỷ đi trước đi, tiểu muội nếu đã đồng ý đi cùng sư huynh, thì cứ để tiểu muội đi cùng sư huynh là được”
Thấy sắc mặt bên ngoài của Diệp Khuynh Tuyết không đổi, trong lòng Lâm Nguyệt cười thầm, bề ngoài lại tỏ ra vô cùng đau lòng.
“Không được, ta vẫn nên đợi đi cùng muội, có thêm sư huynh Diệp Phàm ở đây, ngược lại càng giảm bớt chuyện phiền phức khi xuống núi”
Diệp Khuynh Tuyết bị Lâm Nguyệt gài bẫy, trong lòng hận nghiến răng, mặt ngoài giả vờ rất vui vẻ.