Có lẽ không ngờ rằng Lâm Nguyệt sẽ phản ứng như vậy, Bạch Ngọc Điệp nhất thời kinh ngạc nhìn theo bóng lưng Lâm Nguyệt đến thất thần, không ngăn nàng lại. Nhưng Liễu Yến Nhi đứng ở ngoài viện thấy thế,thì mừng thầm trong lòng, nũng nịu nói với Bạch Ngọc Điệp: Lâu chủ, có cần nô tì chạy theo mang tiểu thư về không?
Cho dù trong lòng Liễu Yến Nhi có ghen ghét Bạch Như Nguyệt đến mức nào, nhưng ở trước mặt Bạch Ngọc Điệp vẫn phải gọi nàng một tiếng tiểu thư. Đương nhiên, không riêng gì nàng ta,trừ Bạch Ngọc Điệp, toàn bộ Phong Nguyệt Lâu đều phải tôn kính gọi Bạch Như Nguyệt là tiểu thư,dù sao thì nàng cũng là dưỡng nữ trên danh nghĩa của Bạch Ngọc Điệp. Nếu có người ở trước mặt Bạch Ngọc Điệp dám nói năng bất kính với Bạch Như Nguyệt, kết cục của hắn sẽ rất thê thảm.
Cũng vì Bạch Ngọc Điệp có thái độ này, cho nên Liễu Yến nhi ở trước mặt Bạch Như Nguyệt mới không dám làm càn,cho dù trong lòng hận Bạch Như Nguyệt đến chết, nhưng vẫn không dám có một động tác nhỏ. Chỉ duy nhất một lần đó, biết được Bạch Như Nguyệt phải rời khỏi Phong Nguyệt Lâu, bằng không cho dù nàng ta có gan bằng trời cũng không dám làm như vậy .
Thôi, nàng còn nhỏ, trong lòng lưu luyến nhất thời cũng là thói quen thường thấy ở con người,cứ để nàng hảo hảo bình tĩnh lại một chút! Bạch Ngọc Điệp trầm mặc một lát, mới nhàn nhạt nói.
Tiểu thư cứ như vậy chạy đi, nô tì sợ. . . . . . Liễu Yến Nhi không có bỏ qua tia nhu tình chợt lóe trong mắt Bạch Ngọc Điệp, trong lòng đầy hận ý, nhưng lời nói ra lại mang theo lo lắng tràn đầy.
Nàng bất quá chỉ là nháo loạn nhất thời thôi, đợi cho nàng nghĩ thông suốt thì tốt rồi, ngươi đi xuống trước đi! Trong đầu Bạch Ngọc Điệp giờ phút này tràn ngập hình ảnh khuôn mặt khóc lóc điềm đạm nhỏ nhắn đáng yêu của Lâm Nguyệt, làm gì tâm tình để ý đến Liễu Yến Nhi,liền vẫy tay đuổi nàng ta ra ngoài, xoay người đi vào trong phòng.
Không nói đến Bạch Ngọc Điệp cùng Liễu Yến Nhi hiện tại đều có tâm cơ,Lâm Nguyệt thành công chạy đi một lúc sau mới có thể buông xuống tâm tình đang thấp thỏm không yên.
Nàng không biết Liễu Yến có chạy theo hoặc có người giám thị gì đó ở xung quanh hay không, cho nên không dám chậm trễ, vẫn cứ bụm mặt, làm ra bộ dáng thương tâm muốn chết, bước chân lại luôn cẩn thận, nhìn vào thì như nàng đang hoảng hốt chạy bừa, kỳ thực vẫn luôn hướng phía sau Phong Nguyệt Lâu chạy tới.
Phong Nguyệt Lâu chiếm diện tích ước chừng hơn một trăm mẫu, Lâm Nguyệt lại không biết vị trí cụ thể của hậu hoa viên, hiện tại nàng chỉ có thể dựa vào phương hướng chạy, nếu thành công tìm được núi giả kia thì xem như có thể dựa vào vận khí rồi .
Chỉ cần có một tia hi vọng, nàng sẽ không buông tha.
Trong nguyên tác miêu tả tòa núi giả kia có màu đen,màu sắc của nó so với núi giả bình thường không giống nhau,lại nằm ở một góc khuất tương đối hẻo lánh trong hậu hoa viên, cái bí đạo kia được đặt ở phía dưới đáy hồ. Lúc đó nữ chủ trượt chân ngã xuống hồ nước đó mới phát hiện dưới đáy hồ có một cái bí đạo.
Có thể thành công chạy đến đó, kế hoạch ban đầu của nàng coi như đã hoàn thành được một nửa,nếu như nàng đoán không sai, Bạch Ngọc Điệp sẽ cho rằng hiện tại nàng đang cực kì thương tâm khổ sở , mà hắn cũng biết được Liễu Yến Nhi cùng Bạch Như Nguyệt là ngoài mặt hòa mà trong không hòa,nên sẽ ngăn cản Liễu Yến nhi tiếp cận nàng, miễn lại chọc cho nàng càng thêm tức giận.
Nói cách khác, chỉ cần không rời khỏi Phong Nguyệt Lâu, từ giờ trở đi nàng sẽ có một đoạn thời gian ngắn của riêng mình, Bạch Ngọc Điệp sẽ yên lặng theo dõi biểu hiện của nàng,không phái người đến giám thị nữa.
Đương nhiên có lẽ không kéo dài được lâu,Bạch Ngọc Điệp là người thông minh, chờ hắn phục hồi tinh thần, tất nhiên sẽ phát hiện ra trong đó có gì không ổn.
Tỷ như, Bạch Như Nguyệt chưa bao giờ làm nũng,thái độ đối với hắn luôn luôn lạnh nhạt, vậy mà hôm nay lại tỏ vẻ lưu luyến, muốn phát hiện vấn đề trong đó cũng không khó.
Thời gian cấp bách, giờ phút này nàng phải nhanh chóng tìm cho ra cái bí đạo kia,mới mong có thể thoát khỏi vận mệnh!