Không biết phân biệt cao thấp, đã vào Phong Nguyệt Lâu còn tưởng có thể trốn? Đem nàng ném vào sài phòng đi, để cho nàng hảo hảo suy nghĩ!
Vâng
. . . . . .
Âm thanh ồn ào dần dần đi xa, cả người đau đớn kịch liệt làm Lâm Nguyệt nhịn không được khẽ hừ một tiếng.
Cữa gỗ cũ nát khắc hoa cổ xưa, gian phòng tối đen tản ra mùi mốc, trên đất đâu đâu cũng thấy củi khô nằm lăn lóc. . . . . .
Đây là đâu?
Nhìn hoàn cảnh lạ lẫm chung quanh, trái tim Lâm Nguyệt đập mạnh vài cái , nhưng rất nhanh đã bị đau đớn trên thân thể truyền đến hấp dẫn lực chú ý.
Vết máu loang lổ trên váy dài màu xanh rách nát, kiểu dáng cũ kỹ, cùng quần áo cổ đại kiểu dáng giống nhau, trên hai cánh tay đầy các vết thương lớn nhỏ, dáng người gầy yếu . . . .
Đây không là nàng.
Lâm Nguyệt chỉ nhìn liếc mắt một cái là có thể xác định hiện tại thân thể này không phải là của nàng, nàng năm nay hai mươi sáu tuổi, là thành phần bí mật của bộ đội đặc chủng nữ binh, bởi vì quá trình huấn luyện, thân thể của nàng tuy rằng không thể trước sau lồi lõm rõ ràng, nhưng chỗ nên lõm thì lõm, nên lồi thì lồi, tuyệt đối không phải thân thể thiếu dinh dưỡng này.
Hơn nữa nàng đã hai mươi sáu tuổi, thân thể sớm phát dục đầy đủ,người cao 1m78 chứ không gầy yếu như vầy. Càng không nhắc tới mặc dù thân thể này tuy có điểm gầy yếu, nhưng da thịt lại trắng nõn,so với làn da màu mật ong của nàng tốt hơn nhiều .
Chẳng lẽ nàng là xuyên không rồi sao ?
Lâm Nguyệt cười khổ.
Tuy rằng không thể tin được, nhưng nàng đã xác định mình quả thật là xuyên không , hơn nữa còn là xuyên linh hồn trong truyền thuyết.
Thân là người thế kỷ hai mươi mốt , Lâm Nguyệt tuy rằng là bộ đội đặc chủng, nhưng lúc rãnh rỗi cũng xem qua một vài tiểu thuyết xuyên qua để giải trí, cho nên chuyện này đối với tình huống này cũng không lạ lẫm .
Trong sách miêu tả tâm tình sợ hãi kinh hoảng là có thật,nhưng nàng vẫn bắt buộc bản thân phải tỉnh táo lại.
Dù sao sự tình cũng đã phát sinh, sợ hãi hay từ bỏ cũng không giúp được gì, thân là bộ đội đặc chủng, gặp chuyện khó khăn thế nào cũng có thể bình tĩnh đó là tố chất của nàng, hiện tại nàng là người duy nhất không an toàn,nàng không biết bản thân xuyên không đến nơi nào,triều đại nào , hoặc là nói, nơi này là cái thế giới nào, mà khối thân thể này có thân phận gì. . . . . .
Lâm Nguyệt chưa suy nghĩ xong, phịch một tiếng,cửa gỗ vốn khép chặt đột nhiên bị người đá văng.
Lâm Nguyệt chỉ cảm thấy một mùi son phấn nồng đậm đập vào mũi, ngay sau đó đã bị ánh sáng lòe lòe của ngọc châu làm cho lóa mắt.
Chỉ thấy một nữ nhân trang điểm đậm đeo rất nhiều châu báu đang dùng khăn che lại mũi, một mặt ghét bỏ tiêu sái tiến vào, vươn móng tay giả chỉ vào nàng nói: Như thế nào? Ngươi đã nghĩ thông chưa?
Nghĩ ? Nghĩ thông cái gì ?
Lâm Nguyệt đang không hiểu chuyện gì,lại nhìn thấy vẻ mặt không kiên nhẫn của nữ nhân kia, không quan tâm đến đau đớn trên người,liều mạng gật gật đầu.
Mặc kệ nàng bị giam ở trong này là vì cái gì, hiện tại nàng cần phải rời khỏi nơi này mới có thể tìm hiểu thế giới này. Hơn nữa nếu nàng không ngoan ngoãn nghe lời, chỉ sợ những người đó cũng không dễ dàng buông tha cho nàng.
Mà nàng mới đến nơi này, nếu như muốn phản kháng, trước hết cũng cần quen thuộc hoàn cảnh chung quanh, mới có thể có nghĩ đối sách.
Thấy Lâm Nguyệt gật đầu,sắc mặt nữ nhân kia hòa hoãn đi một chút, nói: Nếu đã suy nghĩ xong xuôi, vậy thì theo ta ra ngoài đi.
Nữ nhân quay người bước đi, Lâm Nguyệt cũng đành phải giãy giụa đứng lên, chậm ra hướg nên ngoài mà đi.
Không phải là ta đã nói với ngươi, lâu chủ đã xin lỗi ngươi rồi sao ? Lâu chủ đem ngươi nhặt về, Phong Nguyệt Lâu nuôi ngươi ăn cho ngươi mặc đem ngươi nuôi lớn,lại cho ngươi cơ hội một bước lên trời, ngươi không biết ân báo đáp thì thôi, còn dám ngỗ nghịch với lâu chủ?
Nữ nhân thấy Lâm Nguyệt đã theo kịp, lại nhịn không được mở miệng kể lể.
Phong Nguyệt Lâu?
Lâm Nguyệt cũng không có chú ý đến câu nữ nhân kia nói tiếp theo, tâm tư của nàng bây giờ toàn bộ bị câu Phong Nguyệt Lâu kia hấp dẫn.