“Chuyện này là sao đây?” Cánh cửa chợt mở, Trần Phi Nhiên tiến vào nhà với sự hỗ trợ của Giang Viện, theo sau là bốn nam sinh, người đi đầu là đứa con riêng của ba cô mà Bạch Cảnh rất quen thuộc.
Năm cô mười hai tuổi, mẹ cô phát hiện ba cô có một đứa con riêng chỉ kém cô một tuổi, nên quyết đoán nhốt ông ta ở nhà, ba cô là dạng ăn bám vợ, nên vợ nói sao đành phải nghe vậy.
Mẹ của Bạch Huyền hiển nhiên không thể chấp nhận giấc mơ cưới đại gia bị phá huỷ, cứ cách hai ba ngày lại đến nhà làm loạn một trận. Bị bảo vệ đuổi ra ngoài, trở thành trò cười cho người khác.
Bạch Huyên đi phía sau mẹ, sắc mặt u ám. Bạch Huyên nhìn Bạch Cảnh, trong mắt chẳng có nổi thiện cảm. Hắn ta luôn ghét người chị có địa vị cao này, nhưng khoảng cách về thân phận khiến hắn ta phải cúi đầu.
Không ngờ, khi ngày tận thế đến, hắn ta đã thức tỉnh dị năng kim và bất ngờ gặp được chị gái của mình. Đây chính là cơ hội trả thù của hắn ta!
Hắn ta nghe Trần Phi Nhiên nói rằng rằng Bạch Cảnh chưa thức tỉnh được dị năng nào, liền biết đây chính là cơ hội tốt. Bạch Cảnh lạnh lùng nhìn Bạch Huyên, biết tên khốn này không có mục đích gì tốt lành.
Quả nhiên, một lưỡi dao kim loại bay về phía cô, tuy Bạch Cảnh nhanh chóng né tránh nhưng bắp đùi vẫn bị thương.
Máu chảy chậm rãi dọc theo vết thương.
Bạch Huyên huýt sáo: “Trốn cũng rất nhanh, không biết lần sau có may mắn như thế nữa không?”
Phía sau mấy nam sinh cười nói: "Bạch Huyên, độ chính xác của cậu không chuẩn chút nào.”
Bạch Huyên trừng mắt nhìn bọn họ rồi quay sang hung ác nhìn Bạch Cảnh.
Dưới sự điều khiển của hắn ta, lưỡi dao kim loại nhanh chóng lướt qua cái chân còn lại của Bạch Cảnh. Bạch Cảnh muốn chạy trốn, nhưng cơ thể vẫn bị tổn thương, không kịp phản ứng, vết thương trên đùi lần này còn sâu hơn lần trước. Máu chảy xuống đùi cô. Thậm chí, cô còn phải bám vào tủ để đứng lên.
"Bạch Huyên, cậu không sợ tôi dẫn dị thú tới sao?" Bạch Cảnh gắng gượng đè nén đau đớn, cố gắng câu giờ.
Trong mắt Bạch Huyên hiện lên vẻ ác ý và giễu cợt: “Chị nói không sai, cho nên đánh nhanh thắng nhanh thôi.”