“Ngươi là ai?” Bạch Cảnh không nhìn thấy ảnh hưởng cụ thể, chỉ có thể hỏi trong đầu.
Tiếng va chạm dừng lại, thanh âm sủng ái vang lên ở trong đầu: "Tơ hồng... Ta là tơ hồng tôn quý... Ngươi sẽ cho ta ăn cái gì..."
Bạch Cảnh trong lòng kinh ngạc, không nghĩ tới gốc dây tơ hồng kia đã biến dị trong căn cứ, cô vốn tưởng sau khi Hồng Nguyệt xuất hiện mới phát sinh biến dị. Khó trách lần đầu tiên xuất hiện trong mắt mọi người ở căn cứ nó đã là dị thực cấp sáu.
"Ngươi muốn ăn cái gì, hay là cái này?" Bạch Cảnh ngưng tụ sương mù màu xanh biếc trong tay, hiện tại năng lượng trong cơ thể cô vẫn chưa đủ để ngưng tụ ra một giọt nước.
“Thơm quá, thơm quá...... Muốn ăn...... Ký kết khế ước!” Thanh âm dây leo tơ hồng trở nên kích động, dây leo xanh biếc tinh tế giống như cá mập gặp máu, xuyên qua lại giữa những cành lan biến dị, tốc độ cực nhanh có thể so với đạn.
Cây lan biến dị toàn lực ngăn cản, nhưng vì không thể bao bọc hoàn toàn Bạch Cảnh nên nó bò từ khe hở vào, vươn đến tay Bạch Cảnh, cuộn lên lăn xuống trong màn sương xanh.
“Muốn hạt nước...... Ký kết khế ước...... Nhanh lên!” Dây leo tơ hồng gắt gao quấn trên cổ tay Bạch Cảnh, siết ra một vết máu, không tự chủ bắt đầu hút máu Bạch Cảnh.
Bạch Cảnh nhíu mày, cô không nghĩ tơ hồng sẽ có tính công kích mạnh như thế, thậm chí mang đến uy hiếp cho mình, chỉ có thể quát lớn ở trong đầu: "Lại dám hút máu của ta, ta từ chối ký kết khế ước bây giờ!"
Đó là cách duy nhất cô có thể nghĩ ra để ngăn chặn nó lại. Dây leo tơ hồng dừng lại, không chịu buông cổ tay Bạch Cảnh ra, thấy vết thương mình gây ra còn đang rỉ máu, nó giả vờ không nhìn thấy và dùng nụ hoa nho nhỏ cọ cọ, cố gắng gian lận để qua cửa ải: “Thui đi...... Không thể từ chối khế ước......”
Bạch Cảnh thở phào nhẹ nhõm, xem ra ở trước mặt Dị Thực, cô là người chiếm thế chủ đạo, chuyện ký kết khế ước này đối với Dị Thực hết sức quan trọng. Nhưng cô cũng không dám thả lỏng tinh thần, bởi vì trước mặt Dị Thực, cô vẫn vô cùng yếu ớt. Sự dịu dàng của cây lan biến dị khiến cô buông lỏng cảnh giác với dị thực.