"Đừng nói là các người muốn đẩy cô gái trẻ này ra ngoài nên mới bị người ta trói lại đấy nhé!" Bên cạnh một bác gái lộ vẻ khinh thường trên mặt nói.
Giang Viện tức giận nói không nên lời, đúng thật là bọn họ muốn đẩy Bạch Cảnh ra ngoài.
"Cô ấy là dị năng giả hệ mộc, là người đầu tiên đối mặt với quái vật thì có sao chứ?! Cô ấy nên bảo vệ chúng tôi!" Vương Kỳ Minh không chịu được sự chỉ trích của người ngoài, hét lên bằng giọng đứt quãng: "Trong sách không phải nói năng lực càng lớn, trách nhiệm càng cao sao!"
Hắn ta nghĩ như vậy, thậm chí cảm thấy nếu họ bị tấn công thì Bạch Cảnh bắt buộc phải cứu họ. Bọn họ đều là người bình thường, gặp phải quái vật sẽ chết, Bạch Cảnh thì đã thức tỉnh dị năng, vì vậy cô nên là người đầu tiên xông lên, bằng không cô muốn nhìn bọn họ chết ở trong miệng quái vật à?!
Những người chứng kiến nhất thời không nói nên lời, họ thực sự không ngờ đầu năm nay lại có một kẻ vô liêm sỉ thích đi thao túng tâm lý như thế.
Hàn Kiêu hứng thú nhìn Vương Kỳ Minh: "Vậy cậu có biết người bên cạnh cậu cũng là dị năng giả không?”
Vương Kỳ Minh lúng túng, ngày hôm qua mới biết được Trần Phi Nhiên cũng thức tỉnh dị năng, nhưng bọn họ đã đến căn cứ an toàn, Trần Phi Nhiên lại gia nhập tiểu đội dị năng của chính phủ, hắn ta sẽ không dám gây khó dễ.
“Đủ rồi!" Tống Huy Nhiên không giấu được nụ cười trên môi, vẻ mặt u ám che miệng Vương Kỳ Minh lại.
“Tống Huy Nhiên, xem ra sự tình đã rõ ràng, tôi dẫn đội viên đi đây." Hàn Kiêu nhướng mày, liếc mắt nhìn Bạch Cảnh, bảo cô đi theo mình. Bạch Cảnh buông ống quần, đi theo Hàn Kiêu và Kim Nhiễm Dã đến khu A.
Nhìn ba người bọn họ đi xa, Đổng Điệp cẩn thận nhìn Tống Huy Nhiên: "Anh Nhiên, chúng ta...?”
Tống Huy Nhiên âm trầm nhìn đám người Đổng Hoằng mặt không còn chút máu: "Đi về!”
Nếu không phải còn cần nhà họ Đổng, hôm nay hắn ta đã đuổi người ra khỏi căn cứ.
Trở lại ký túc xá, Hàn Kiêu bảo Kim Nhiễm Dã đi gọi Mộc Hiểu Lan và Hạng Hãn, có nhiệm vụ cần nói.