“Lúc phân ký túc xá, đội trưởng đã yêu cầu như vậy.”
Mộc Hiểu Lan mở cửa phòng, quay đầu nói với Bạch Cảnh: "Cô có việc gì thì cứ tới tìm tôi.”
Bạch Cảnh gật đầu: "Cảm ơn.”
“Không cần, mọi người sau này đều là đồng đội, đây chỉ là việc nên làm." Mộc Hiểu Lan phất tay, chẳng hề để ý.
Bạch Cảnh trở lại ký túc xá, lúc cô gần đi cũng chưa kịp thu dọn đồ dùng vệ sinh cá nhân mang theo, do dự một lát, định vệ sinh qua cho xong.
Vừa cởi áo khoác, chợt nghe thấy tiếng gõ cửa, mở ra nhìn, là Hàn Kiêu.
“Có chuyện gì sao?" Bạch Cảnh chớp mắt mấy cái.
Hàn Kiêu đưa tới một chiếc túi nhựa trong tay: "Đồ dùng vệ sinh cá nhân, nếu còn thiếu, thì ngày mai Hiểu Lan sẽ dẫn cô đi dạo phố mua đồ.”
“A, cảm ơn." Bạch Cảnh có chút ngạc nhiên, không ngờ rằng Hàn Kiêu sẽ để ý chuyện này.
“Ngủ sớm đi, ngày mai huấn luyện sẽ không thoải mái như hôm nay đâu." Hàn Kiêu cười khẽ một tiếng, xoay người trở về phòng.
Nhà họ Đổng.
Bởi vì Đổng Điệp cứu con trai thị trưởng Tống, nhà họ Đổng ở khu D có một tòa biệt thự nhỏ. Bốn người Vương Kỳ Minh cũng mượn danh nghĩa bạn học vào ở.
Nhìn thấy phòng ngủ sạch sẽ gọn gàng, Giang Viện có chút vui vẻ: "Phi Nhiên, em cảm thấy đề nghị tối nay của chú Đổng rất tốt, hay là anh gia nhập tiểu đội dị năng của chính phủ đi.”
Trần Phi Nhiên ngập ngừng: "Tôi sẽ suy nghĩ lại.”
Trước tận thế, gia thế của hắn ta cũng không kém Đổng Hoằng, nhưng nhà hắn ta ở thành phố C rất xa, hắn ta cũng không kỳ vọng cha mẹ sẽ đặc biệt phái người tới tìm mình, dù sao phía trên hắn ta còn có một anh trai xuất sắc hơn.
Mượn thế lực nhà họ Đổng gia nhập tiểu đội dị năng của chính phủ, có nghĩa là trước khi hắn ta được thị trưởng Tống coi trọng, phải nịnh bợ lấy lòng Đổng Hoằng. Điều này đối với hắn ta, chẳng khác gì tự giày vò.
Giang Viện thấy sắc mặt Trần Phi Nhiên, thông minh không nhắc lại, nhưng trong lòng tính toán. Cô ta sẽ phản bội Mạc Vũ, cùng bạn trai Mạc Vũ là Trần Phi Nhiên thông đồng với nhau, tất nhiên là vì Trần Phi Nhiên có gia thế chống lưng.
Nhưng ai ngờ bị Mạc Vũ phát hiện, rồi thì tận thế xuất hiện gia thế ưu việt của Trần Phi Nhiên trở thành cái giẻ rách.