Tưởng Nhiên không nói gì, ngồi trên ghế sofa, mỉm cười nghe họ nói.
Nếu chưa từng nghe đến cái tên tiểu đội Đao Phong, hắn ta sẽ chẳng quan tâm mà đến đây.
Hàn Kiêu thấy Lưu Lập Minh không có ý định cãi nhau với mình, cho nên cũng không vạch trần, nhưng hắn muốn đưa người đi. Hắn cười khẽ, chậm rãi nói: "Đó là một sự trùng hợp ngẫu nhiên. Tuy nhiên, đội phó của chúng tôi nhìn thấy đứa trẻ đó là định mệnh và muốn đưa nó đi. Không biết đội trưởng Hồng có thể đồng ý hay không."
“Trước khi Phùng lão rời đi, ông ấy có nói rằng viện nghiên cứu có thể sản xuất một mẫu súng cầm tay trong vài ngày tới.”
Vẻ mặt của Lưu Lập Minh không thay đổi, hắn ta mỉm cười nhìn Hồng Vinh Lực khi nghe điều này, "Thật tốt khi đứa trẻ này có thể theo tiểu đội Đao Phong, đội trưởng Hồng, anh nghĩ sao?"
Hồng Vinh Lực dừng một chút: "Cái này..."
"Tôi cảm thấy đây là chuyện tốt, có lẽ đứa nhỏ này có thể trở nên mạnh mẽ như đội phó Bạch." Tưởng Nhiên mỉm cười, đặt hai tay lên ghế sô pha, nhẹ nhàng nói.
Khóe miệng Hồng Vinh Lực giật giật khi nghe được lời nói của Tưởng Nhiên. Hắn ta liếc nhìn Hàn Kiêu và Bạch Cảnh, biết cãi nhau với họ cũng không có ý nghĩa gì, có lẽ hắn ta có thể lợi dụng điều này để lấy thêm vũ khí hắc thạch.
Nghĩ tới đây, Hồng Vinh Lực cảm kích nói: "Vậy xin giao cho tiểu đội trưởng Hàn và đội phó Bạch, anh trai của tôi ở dưới đó sẽ yên tâm."
“Chủ yếu là do duyên phận.” Hàn Kiêu cười nói.
"Vậy chúng ta về trước đi." Ủy viên Lư thấy mọi chuyện đã giải quyết xong, hài lòng đứng lên, "Đợi đội Hàn từ trở về từ Hải thị, chúng ta nhất định phải đến căn cứ Thự Quang một lần nữa."
“Đó là điều đương nhiên.” Hàn Kiêu đứng dậy, nhìn bọn họ đi ra khỏi khách sạn.
Cuối cùng Tưởng Nhiên cũng đứng dậy, nhìn hội Bạch Cảnh với nụ cười trên mặt: "Tạm biệt."
Bạch Cảnh dẫn đứa trẻ lên tầng, vừa đến tầng ba, cô ngăn Hàn Kiêu lại nói: "Đội trưởng, tối nay đứa trẻ để ngủ với anh đi."
Đứa trẻ trẻ tuy sáu bảy tuổi nhưng lại khác giới tính, không cùng huyết thống nên ngủ chung vẫn có chút ngượng ngùng.
Cậu bé nghe vậy liền trốn ở phía sau Bạch Cảnh: "Em ngủ cùng chị được không?”
Bạch Cảnh kiên nhẫn quỳ xuống, ôn nhu nói: “Em là nam, chị là nữ, không dễ ngủ chung giường.”
Hàn Kiêu đi đến trước mặt đứa nhỏ, bình tĩnh nói: "Đi với anh, ngày mai chúng ta phải dậy sớm."
Bé con cắn môi dưới, nắm chặt tay Bạch Cảnh, giọng yếu ớt nói: “Nhưng em là con gái.”
Đứa trẻ sáu, bảy tuổi gầy gò, tóc ngắn, trừ khi cởi quần ra mới phân biệt được là nam hay nữ.
Đôi mắt của đứa trẻ đầy sương mù, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Em thực sự là một cô gái."
Bạch Cảnh ho nhẹ một tiếng, "Được được được, chị nói sai rồi, vậy em ngủ với chị đi."
Bạch Cảnh quay đầu lại nói với Hàn Kiêu: “Đội trưởng, lát nữa tôi sẽ đi tìm anh.”
Hàn Kiêu gật đầu, đối với hắn dù là nam hay nữ cũng không có gì khác biệt, dù sao hắn cũng đồng ý đưa cô bé đi.
Bạch Cảnh nắm tay đứa nhỏ đi vào phòng. Cô vào phòng tắm điều chỉnh nhiệt độ nước, sau đó cởi quần áo cho đứa bé rồi bế vào. Cô lấy đồ dùng vệ sinh cá nhân và khăn tắm từ trong không gian ra: “Em tự tắm được không?”
“Được ạ,” cô bé ngoan ngoãn gật đầu, nước nóng từ trên cao đổ xuống, rửa sạch bùn đất trên người, lộ ra làn da trắng nõn.
Bạch Cảnh đi ra ngoài, đóng cửa lại: "Vậy chị đợi em ở cửa. Đúng rồi, em tên gì."