Sáng sớm, Vương Đông Thăng đã chạy đến khu biệt thự, mang theo một đống đồ ăn thật lớn, đưa cho Mộc Hiểu Lan, "Đặt vào vòng tay không gian đi, để em ăn dọc đường.”
Bạch Cảnh vừa khéo đi ngay phía sau hắn ta, tay nghề của Hạng Hãn rất tốt, cho nên sáng nào cô cũng đến đây ăn chực.
Thấy thế, Bạch Cảnh ho nhẹ một tiếng, "Có phải tôi cũng có thể ăn một chút không?”
Cô đã nhạy bén nhìn một túi đựng chocolate nhập khẩu, là loại cô thích ăn nhất.
“Đương nhiên, Bạch Cảnh, cô cứ việc ăn." Vương Đông Thăng xoay người, vô cùng hiểu chuyện đưa qua một thanh chocolate, vui vẻ nói: "Hiểu Lan có chuyện gì, cô cố gắng chiếu cố một chút nhé.”
"Đồng đội nhất định phải giúp đỡ lẫn nhau," Bạch Cảnh cảm thấy mỹ mãn nhận chocolate, rồi náy mắt với Mộc Hiểu Lan ý bảo "Tôi thấy tên này được đó", rồi nói "Tôi đi ăn điểm tâm trước, hai người từ từ nói chuyện."
Mộc Hiểu Lan tức giận trừng mắt, "Mau vào đi, đội trưởng đã múc cháo cho cô rồi.”
Bạch Cảnh bình tĩnh bước qua hai người bọn họ, da mặt mỏng quá, đợi tu luyện thêm đi.
Đợi đến bàn ăn, nhìn thấy cháo nóng hôi hổi, Bạch Cảnh cảm thấy sung sướng từ thể xác đến tinh thần, dọn ra ngoài đúng là quyết định chính xác.
Tuy đồ ăn của căn tin có mùi vị không tệ, nhưng không đa dạng lắm.
Đồ ăn của Hạng Hãn thì khác, hôm nay là hoành thánh, ngày mai là mì sợi, ngày mốt là bánh quẩy ăn với sữa đậu nành, đến cả cháo cũng có mấy loại.
“Hạng Hãn, cậu nấu nhiều một chút, để chúng ta đem theo uống dọc đường!" Bạch Cảnh nếm thử một ngụm, ánh mắt sáng lên, quay sang phòng bếp hô to.
“Đã chuẩn bị sẵn rồi" Hàn Kiêu bất đắc dĩ nói "Nấu một nồi lớn.”
Chuyện Bạch Cảnh cùng Mộc Hiểu Lan nhờ đầu bếp Mao làm đồ ăn không giấu được, bởi vì chuyện này, Lạc Khinh Chu còn chạy tới nhờ hắn lúc đến thành phố Biển, nhớ tìm thử xem có đạo cụ không gian loại nhỏ hay không.
Dù sao sở nghiên cứu rất bận, thường hay quên đến ăn cơm ở căn tin, không bằng có đạo cụ không gian, xem như dự trữ.
Phùng tướng quân cũng cảm thấy phải chuẩn bị thêm vài đạo cụ luyện kim không gian.
“Đúng rồi, lát nữa cô mang cái rương kia theo nhé" Hàn Kiêu chỉ vào một cái rương gỗ trước sô pha.
“Đó là cái gì?" Bạch Cảnh tò mò hỏi.
“Hàng mẫu Lạc Khinh Chu đưa cho cô." Hàn Kiêu chậm rãi ăn cháo "Nói là có lợi cho mấy cây thực vật biến dị của cô.”
Bạch Cảnh vừa nghe đã biết đó là cái gì, hắn ta vẫn định lôi kéo đầu tư à.
Tính toán điểm tích lũy còn lại của mình, Bạch Cảnh cảm thấy mình không thể đầu tư lớn, nhưng có thể đầu tư nhỏ.
Ăn xong điểm tâm, tiểu đội Đao Phong liền xuất phát, sáu người hai chiếc xe, rất nhanh đã chạy khỏi căn cứ.
Từ thành phố C đến thành phố Biển phải đi qua ba tỉnh, dựa theo bản đồ phân bố căn cứ bây giờ thì bọn họ phải qua ba căn cứ cỡ lớn, gần nhất chính là căn cứ Thự Quang ở tỉnh M.
Căn cứ Thự Quang cách căn cứ thành phố C hơn năm trăm km, đại khái đến chiều là có thể tới nơi, theo kế hoạch, bọn họ sẽ vào căn cứ Thự Quang nghỉ ngơi một đêm.
Lan điếu biến dị quấn ở trên cánh tay Bạch Cảnh, Lô hội biến dị ngồi trên vai cô, dây leo tơ hồng cùng hoa ăn thịt trực tiếp nhảy xuống ghế sau.
“Hai người không được đánh nhau, có nghe thấy không." Bạch Cảnh híp mắt cảnh cáo.
Từ khi Hoa ăn thịt lên tới cấp bốn, hai người này ở trong biệt thự không có ngày nào không đánh nhau, thậm chí có lần còn làm nứt tường vây.
Hai gốc dị thực im lặng không lên tiếng, dường như ngầm thừa nhận.
Nhưng chưa được nữa tiếng, Vương Minh Cẩn đã run rẩy giơ tay lên, "Đội trưởng, đội phó, tôi có thể đổi xe không?"
Lúc này, hắn ta đang ngồi cạnh ghế sau, nhìn dây leo tơ hồng cùng hoa ăn thịt đại chiến ba trăm hiệp, dây leo đỏ máu đánh tới đánh lui, hoa ăn thịt thì bắt đầu tỏa sương đen.