Vương Khải Minh và Từ Nghiên có vẻ phấn khích, quản lý?! Quả nhiên, hành trình này không hề vô ích. Trần Phi Nhiên đi theo phía sau sắc mặt âm trầm, nhưng rất nhanh điều chỉnh lại biểu cảm, trên mặt lộ ra vẻ vui vẻ.
“À, cậu chờ tôi làm xong cái này đã.” Chàng trai do dự một lúc, xua tay bảo hắn ta ngồi sang một bên chờ đợi.
Đổng Hoằng tức giận đến đỏ bừng mặt, hắn biết rõ cha hắn ta là quản lý, nhưng vẫn trì hoãn như vậy! Hắn ta đang định phát hoả thì đột nhiên nghe thấy một giọng nói quen thuộc: “Thị trưởng Tống, tôi sẽ giúp anh thông béo tin tức!”
Đổng Hoằng hưng phấn quay đầu lại, một tiếng gọi cha chưa kịp thốt ra đã nghẹn lại trong cổ họng vì phía sau cha hắn là đứa con gái riêng.
Trước ngày tận thế, Đổng Lập Quốc chẳng có gì, ông ta tận dụng cơ hội để nhanh chóng tích lũy của cải và trở thành một đại gia nổi tiếng ở thành phố C.
Nhưng khi có tiền, ông ta lập tức ngoại tình, Đổng Lập Quốc ngay sau đó sinh ra một cô con gái riêng tên là Đổng Điệp, chỉ kém Đổng Hoàng bốn tuổi.
Cũng may mẹ của Đổng Hoằng tính cách mạnh mẽ, nhất quyết không ly hôn, hơn nữa tiểu tam đã hơn mười năm không sinh con trai nên Đổng Hoằng được coi là khá quan trọng trong mắt Đổng Lập Quốc.
Đổng Lập Quốc vừa quay lại đã nhìn thấy Đổng Hoằng vô cùng phấn khích, tuy nhiên, ông ta liếc nhìn thị trưởng Tống đang mỉm cười như Phật Di Lặc thì kìm nén cảm xúc, chỉ vẫy tay với hắn ta, ý bảo hắn đứng bên cạnh chờ mình.
Ngược lại, Đổng Điệp lại nhẹ nhàng chân thành bước tới: “Anh à, rất vui được gặp lại anh.”
“Ai là anh của cô? Mẹ tôi đâu, tại sao cô lại đi theo sau cha tôi?!" Đổng Hoằng nghiến răng nghiến lợi.
“Bà ấy gặp phải một con quái vật trên đường đến căn cứ và không thể chạy trốn." Đôi mắt của Đổng Điệp nhanh chóng đỏ lên, nhưng trong mắt cô ta rõ ràng có một chút tự hào: "Anh ơi, anh sẽ không trách cha chứ? Cha cũng không thể làm gì được.”
Đôi mắt Đổng Hoằng nhanh chóng đỏ hoe khi nghe tin mẹ mình đã chết, mặc dù người khác nói rằng mẹ hắn không tốt nhưng mẹ hắn đối xử với hắn rất tốt, luôn hết lòng vì hắn ta.