Bạch Cảnh vô thức chạm vào lá cây hoa lan biến dị ngoan ngoãn quấn quanh cánh tay, không nhịn được mà vuốt ve vài cái.
“Trong lòng tôi biết rõ, ngài có thể yên tâm.” Hàn Kiêu liếc nhìn bông lan biến dị trên cánh tay Bạch Cản, khẽ cười.
“Đừng hối tiếc nhé.” Ông lão thấy Hàn Kiêu đã quyết định, cũng không nói nhiều.
Ông nhìn Hàn Kiêu lớn lên, biết rằng mặc dù hắn tỏ vẻ lười biếng, làm việc bất cẩn nhưng hắn có trực giác rất nhạy bén, hành động dứt khoát, sẽ không làm điều gì không chắc chắn.
“Vậy tôi sẽ dẫn cô ấy đi đăng ký trước, lát nữa sẽ đến gặp ngài.” Hàn Kiêu đứng dậy, khẽ gật đầu với ông lão rồi bước ra khỏi văn phòng.
Bạch Cảnh đi theo Hàn Kiêu đến khu ký túc xá phía sau tòa nhà số 5, theo hắn lên tầng ba, đến trước cửa số 303.
Hàn Kiêu lấy chìa khóa từ thắt lưng ra, mở cửa, bên trong rộng khoảng mười mét vuông, đồ đạc rất đơn giản, bao gồm một chiếc giường và một chiếc bàn, nhưng ở trong căn cứ lại được coi là môi trường sống rất tốt.
Ký túc xá công cộng ở khu C không những bẩn thỉu, đầy bùn đất mà có đến bốn người chen chúc trong một phòng, chiếc giường sắt han gỉ, sờ vào kêu cót két. Sau ba ngày, những người không đủ điểm chỉ có thể dựng lều tạm thời ở tầng dưới hoặc thậm chí ngủ ngoài trời.
“Hôm nay cô nghỉ ngơi đi, đến giờ cơm tối tôi sẽ tới đón cô đi nhà ăn. Phòng tắm ở tầng một hiện chỉ có nước lạnh." Hàn Kiêu ném chìa khóa cho Bạch Cảnh rồi thoải mái rời đi.
Bạch Cảnh ngồi trên giường, cảm thấy cuối cùng mình cũng có thể thở được. Sau khi trải qua nhiều lần sinh tử, tinh thần của cô giờ đây đã kiệt quệ.
Nhưng nhìn hoa lan biến dị vặn vẹo, cô biết mình vẫn phải tìm hiểu chuyện này trước đã.
Cô tập trung cố gắng tập hợp năng lượng xanh trong cơ thể vào tay phải, chẳng bao lâu sau, cô nhìn thấy một làn sương mù màu xanh nhạt ngưng tụ trong lòng bàn tay.
Một số dây leo biến dị quấn quanh tay phải của cô và đang di chuyển..
Khi sương mù xanh ngưng tụ thành giọt nước, cành lan biến dị như tia chớp, quấn lấy giọt nước, trong chớp mắt, toàn bộ cành lan như phê thuốc, lắc lư không tự chủ trong không khí.