Anh mặc một bộ đồ màu đen, bước xuống từ tầng hai của biệt thự, dù trong lời nói không hề có ý tứ gì giận dữ, thậm chí khóe miệng còn thoáng hiện nụ cười.
Nhưng Lâm Dương thấy anh như vậy, lại không dám nói thêm một lời nào.
Người khác có thể không biết, nhưng anh ta theo anh Cố nhiều năm như vậy rồi, sao không hiểu được.
Tâm trạng của anh Cố hiện tại rất tệ, anh ấy cười!! Anh ấy lại cười trong lúc này!
Toang rồi! Chắc chắn sẽ có ai đó gặp họa.
Lâm Dương vội vã xua tay từ chối:
"Không, không, anh Cố. Em gái của anh làm sao tới lượt em phải lo lắng chứ."
Bây giờ bên ngoài toàn là xác sống thấy người là cắn, nếu anh ta ra ngoài, cũng không chắc chắn có thể trở về an toàn, huống chi còn phải đưa một cô gái yếu ớt trở về nữa.
Hơn nữa, dù có chắc chắn, anh ta cũng không dám làm trái ý anh Cố.
Nhưng điều kỳ lạ là, mâu thuẫn giữa Cố tổng và anh Cố không phải chỉ một hai ngày, cuộc điện thoại đó lẽ ra không nên làm Cố ca tức giận như vậy.
Giang Cảnh Siêu là người ít nói, hai người kia không nói gì, anh ta càng không thể đề cập đến việc cứu Nguyễn Ninh.
Cố Diệc Thừa nghịch điện thoại vệ tinh ở trên bàn, trầm tư suy nghĩ.
Trong kiếp trước, khi tận thế bùng nổ, anh ta cũng ở thủ đô, người được cha anh coi như con gái ruột cuối cùng bị phát hiện chết tại trường học, ông già nghe tin đó, đã bị bệnh nặng, mất rất lâu mới hồi phục.
Có lẽ ngay cả khi anh chết, người đó cũng không buồn như thế.