“Em gái Nguyễn Ninh, để anh giúp em thu dọn hành lý nhé.”
Nguyễn Ninh lắc đầu:
“Không, không cần làm phiền đến vậy đâu ạ. Em tự làm được.”
Làm sao thu dọn đồ đạc vào không gian khi có người theo được.
Lâm Dương nghĩ cô ấy không muốn làm phiền người khác, thuyết phục:
“Em gái Nguyễn Ninh, em không cần ngại, để anh giúp đỡ một cô gái xinh đẹp như em, anh cảm thấy vui mừng ấy chứ, làm sao lại cảm thấy phiền phức được!”
Nguyễn Ninh chưa kịp từ chối, thì Cố Diệc Thừa ở bên cạnh đã nhìn Lâm Dương một cách lạnh lùng và nói:
“Lâm Dương, cậu đến cửa ra vào canh gác, đừng để xác sống lại leo lên đây.”
Lâm Dương ngẩn người, hơi không hiểu:
“Anh Cố, việc này trước đây không phải lúc nào cũng do Cảnh Siêu làm sao?”
Cảnh Siêu có năng lực tinh thần, làm việc cũng đáng tin cậy hơn anh ta.
Cố Diệc Thừa luôn giao nhiệm vụ đảm bảo an toàn cho Cảnh Siêu.
Còn Lâm Dương chỉ cần hỗ trợ Cố Diệc Thừa là đủ.
Cố Diệc Thừa ngước mắt:
“Vừa rồi Cảnh Siêu đã sử dụng quá nhiều năng lực, cần được nghỉ ngơi.”
Lâm Dương suy nghĩ một chút thấy cũng đúng, trước đó Cảnh Siêu đã rất cố gắng để giúp Cố Diệc Thừa giữ chân xác sống có khả năng điều khiển xác sống khác trong ba giây, rất là mệt mỏi, anh ta thấy mặt Cảnh Siêu đã tái nhợt.
Vì vậy, trên đường đến đây, Cảnh Siêu không còn sử dụng năng lực nữa, chỉ dùng súng để tiêu diệt xác sống.
Mặc dù Lâm Dương cảm thấy xác sống trong tòa nhà này đã gần như được họ giải quyết hết rồi.