“Cũng không phải là không thể chia cho cô một phần nhưng cô phải trao đổi bằng thứ khác.”
“Trao đổi?” Vân Đào nhún vai, rất rõ ràng là cô không có gì cả. Diệp Hào búng vào trán Vân Đào, đôi mắt nâu nhạt dạt dào ý cười, “Không cần phải sốt ruột, sau này đền bù cũng được.”
Hai mắt Vân Đào sáng lên, sau này? Có sau này thì chứng minh là bây giờ mình không phải chết!
“Không thành vấn đề! Ngoài mạng tôi ra thì tôi có thể cho anh những thứ tôi có!”
Bây giờ Vân Đào đồng ý dõng dạc bao nhiêu thì sau này hối hận bấy nhiêu, suy cho cùng thì người chưa trải sự đời chưa biết lòng người hiểm ác như thế nào.
Diệp Hào bưng đồ ăn tới đúng lúc cho Vân Đào, món chính là cơm tẻ, ăn kèm cà chua xào trứng, thịt xắt sợi xào ớt xanh và thịt kho tàu. Đồ ăn thì ngon nhưng mà cách trình bày thì... không thể khen được.
Vân Đào nghi ngờ đây là đồ ăn thừa của mấy đêm trước, nếu không thì sao cà chua xào trứng lại màu vàng, thịt lợn ớt xanh thì đen thui, còn thịt kho tàu… ặc, tạm thời cô không tìm được từ nào để hình dung nó.
Cách trình bày không đẹp thì thôi, mùi cũng lạ nữa, như mùi của nơi tái chế thức ăn thừa trong canteen trường đại học vậy
Vân Đào không dám động đũa.
“Chắc không phải thường ngày đoàn Bạch Sư các anh đều ăn những món này chứ?”
Diệp Hào ngồi đối diện Vân Đào, rất hài lòng trước phản ứng của cô, “Ừ.”
“Thế là tốt rồi, thế là tốt rồi.” Xem ra là sẽ không bị trúng độc mà chết.
Vân Đào nếm thử một miếng trứng tráng với cà chua, thực sự rất kỳ lạ, sau đó cô thử một miếng thịt lợn xé với ớt xanh, vẫn thấy lạ, cuối cùng, cô lấy hết can đảm để thử một miếng thịt kho tàu, vô cùng quái gở.
Diệp Hào nhìn Vân Đào ăn mà sống không bằng chết, anh mỉm cười nhắc nhở, “Vật tư rất quý giá, cô phải ăn hết đó.”
Âm cuối cao hơn, là uy hiếp trắng trợn.
Vân Đào: tôi hận Diệp Hào! Tôi hận đầu bếp nấu cơm!
Đầu bếp Kỷ Hàm: ách xì! Ai lén mắng tôi đó?
Vân Đào chật vật ăn hết đồ ăn, ăn tới nỗi cô nghi ngờ nếu mình chết đói chắc là sẽ tốt hơn? Hai tay cô túm lấy cổ tay Diệp Hào, van nài khẩn thiết.
“Nếu được thì để tôi nấu cơm đi, tôi nấu siêu ngon, thật đó!”
Diệp Hào nhìn ngón tay trắng xanh quấn quanh cổ tay mình, cổ họng anh hơi ngứa ngáy. Anh gỡ từng ngón tay của Vân Đào ra, “Vừa bẩn vừa hôi, cô mau đi tắm đi!”
Vân Đào rút móng vuốt lại, Diệp Hào có tính sạch sẽ, còn ghét bị người ta chạm vào.
Xùy, nhiều tật xấu quá cơ!
“Được!” Lòng Vân Đào mắng fuck you nhưng mồm thì ngọt ngào đồng ý.
Người đứng dưới mái hiên chỉ phải cúi đầu. Nằm gai nếm mật, ba nghìn Việt Giáp có thể nuốt Ngô!
Hừ!
Chiếc RV rất sang trọng, có phòng tắm riêng, Vân Đào mở vòi sen trên cao, nước ấm thoải mái dịu dàng phủ kín toàn thân khiến cô hừ khẽ vì dễ chịu. Cô quyết định ở lại đoàn Bạch Sư, không đi nữa, hu hu hu được tắm nước nóng sướиɠ quá đi!
Diệp Hào vẫn luôn ở đây.
Năm giác quan của người dị năng rất nhạy, chỉ cần anh muốn thì có thể nghe được tiếng động trong phòng tắm dù cách xa ba mét, thế nên khi anh nghe tiếng kêu rên sung sướиɠ làm cho người ta mơ màng của Vân Đào, còn nghe được những tiếng lẩm bẩm rất nhỏ.
“Trời ơi mặt đẹp quá luôn, da dẻ cũng đẹp nữa!”
“Ôi ôi ôi, ngực đẹp ghê, còn nặng nữa!”
“Mông cũng vểnh nốt! Sờ cái nào… he he he he he!”
Diệp Hào, “…”
Tại sao cô muốn cho anh nghe những câu này?