“Ta……” Nàng rụt tay lại, nhưng ngay sau đó đã bị kéo lên giường.
Hạ Chiếu đè xuống, Diệp Trấp Đào cố gắng đẩy hắn ra, nhưng nghe hắn nói một câu, “Ngươi không muốn sống nữa à,” làm cho lý trí cuối cùng trong đầu nàng hoàn toàn đổ vỡ.
Hủy diệt đi, đôi chân trắng nõn của Diệp Trấp Đào quấn chặt lấy eo Hạ Chiếu, không màng đến mạng sống mà lắc lư.
Hai người quấn lấy nhau, như cỏ gặp được nguồn nước không thể tách rời, gà gáy ba lần, thẳng cho đến khi trời sáng.
Nàng ngủ đến trưa mới tỉnh dậy, phát hiện đã trở về phòng mình, mọi chuyện đêm qua đã mờ nhạt, nhưng thân thể đau nhức không thể lừa được người.
Nàng bỗng cảm thấy xấu hổ, nghe thấy tiếng động bên ngoài, lập tức trùm chăn lên đầu, phát huy tinh thần đà điểu đến mức tối đa, không ngờ chăn bị kéo xuống.
Hạ Chiếu lắc lắc túi dầu trong tay, hỏi nàng, “Gà lá sen, ăn không?”
“Ăn.”
Từ đầu đến cuối, Hạ Chiếu không nhắc đến một câu về chuyện đêm qua, hắn vẫn giữ vẻ lạnh lùng, thoạt nhìn có vẻ không vui.
Khi nhận ra Diệp Trấp Đào đang lén nhìn hắn, hắn còn bình tĩnh gõ vào bát của Diệp Trấp Đào, “Ăn cơm!”
Có vẻ như mọi chuyện đêm qua không để lại bóng ma gì trong lòng hắn.
Thật tốt, thật tốt, xem ra đêm qua nàng hẳn không có hành động quá cầm thú.
Chỉ còn mười lăm ngày nữa, nếu không trở về phủ tướng quân, nàng đoán rằng mình lại sẽ phát điên.
Đến lúc đó…… ôi, thật là đau đầu!
Ngày tháng trôi qua, sức khỏe Hạ Chiếu dần hồi phục, Diệp Trấp Đào tính toán một chút, cẩn thận hỏi, “Ca ca, công lực của huynh đã hồi phục được mấy phần rồi? Chúng ta có thể về kinh chưa?”
Hạ Chiếu bỗng nhiên bắt đầu ho khan, Diệp Trấp Đào vội vàng giúp hắn thuận khí, “Được rồi, được rồi, chúng ta ở thêm vài ngày nữa.”
Ôi, chỉ còn hai ngày nữa là đến ngày mười lăm.
Thật muốn c.h.ế.t mà! Đến lúc đó nàng phải làm sao?
Giả vờ mộng du vào phòng Hạ Chiếu, rồi lại trèo lên giường, không cẩn thận trượt chân ngã xuống?
……
Tối mười bốn, Diệp Trấp Đào ăn cơm mà lòng không yên, chỉ còn bốn năm canh giờ nữa là đến ngày mười lăm, nàng phải mở miệng với Hạ Chiếu như thế nào? Tối nay Từ lão bá ở nhà, nếu nàng làm ra động tĩnh lớn chắc chắn sẽ bị phát hiện.
Cảm giác lo âu quấn lấy nàng, khiến nàng ăn không thấy ngon.
Từ lão bá nghĩ rằng gần đây nàng bị lạnh do chuyển mùa nên không có khẩu vị, liền gắp cho nàng hai đũa gừng. Diệp Trấp Đào không để ý, tưởng là khoai tây, cho vào miệng thì bị cay đến mức giật mình.
Đêm xuống, Diệp Trấp Đào nằm trong sân tắm ánh trăng.
Trong lòng cảm thấy u ám:
Sao nàng lại trúng phải loại độc khó giải quyết này?
Tại sao phải vào ngày mồng một và mười lăm?
Không thể một năm chỉ một lần sao?
Xa xa, đom đóm bay lượn trong bụi cỏ, như những vì sao trên trời. Nàng lại không có tâm trạng thưởng thức, lưỡng lự một hồi, vẫn bước chân nặng nề gõ cửa phòng Hạ Chiếu.
“Vào đi.”
Vẻ mặt nàng nặng nề nhìn Hạ Chiếu, giải thích ý định của mình, “Chỉ còn một canh giờ nữa là đến ngày mười lăm, trên người ta vẫn còn trúng phải tình cổ, có thể……”
“Ra bên ngoài.”
Giọng điệu Hạ Chiếu lành lạnh.
Hắn đứng dậy đi ra ngoài.
Hạ Chiếu thế này là đồng ý sao?
Diệp Trấp Đào vội vàng theo sau, đến một nơi có suối nước nóng giữa núi.
Diệp Trấp Đào ngạc nhiên, “Ở đây lại có suối nước nóng.”
Chưa kịp cảm thán xong, hành động của Hạ Chiếu khiến nàng lại ngạc nhiên —
Hắn thong thả cởi bỏ y phục ngay trước mặt nàng, quay lưng lại hỏi, “Ngươi không cởi sao?”
Giọng hắn bình tĩnh, không có tức giận cũng không nghe ra dục vọng.
Diệp Trấp Đào lại dâng trào cảm xúc, hiểu rằng Hạ Chiếu đã đồng ý giúp nàng “giải độc”.
Nàng lập tức kích động cởi bỏ y phục, cho đến khi hoàn toàn trần trụi.