Kỷ niệm bảy năm ngày cưới, Triệu Thừa Huân gạt hết công việc sang một bên, về nhà ôm ấp vợ con.
Niệm Niệm ngồi trong lòng cha, bị cha chọc cười khanh khách. Bỗng con bé hỏi: “Cha mẹ quen nhau thế nào vậy ạ?”
“À.” Ánh mắt Triệu Thừa Huân có vẻ hoài niệm.
Năm đó, khắp Hạ thành, không biết bao nhiêu người theo đuổi hắn, thậm chí mấy tiểu thư thế gia thanh cao như ngọc kia, cũng bỏ xuống thể diện lấy lòng hån.
Không phải hắn khinh thường bọn họ, nhưng thực sự cảm thấy chẳng có chút cảm giác gì.
Mỗi lần bị mẹ Triệu ép đi xem mắt, hắn đi với tâm trạng hờ hững, cho có, tự dặn lòng tìm một người thích hợp, bình bình đạm đạm sống qua đời này là được.
Nhưng khi nhìn thấy những người con gái ấy, trong đầu hắn chỉ còn lại hai chữ “không thể.”
Cho đến một ngày kia.
Mẹ Triệu thông báo cuộc xem mắt mới, hắn nhìn hình ảnh thiếu nữ xinh đẹp, tay lướt nhẹ trên phím đàn piano, bóng lưng yểu điệu thướt tha, ngán ngẩm thầm nghĩ: “Không biết lại là tiểu thư nhà nào đây?"
Về sau hắn biết rồi.
Cô tên Lâm Uyển, nhà ở An thành, cách hắn rất rất xa.
Lần đầu gặp mặt, Lâm Uyển nhìn hắn với ánh mắt dò xét, nhỏ giọng gọi ba chữ: “Triệu nhị thiếu?”
Hắn khẽ ừ, không hiểu sao trái tim yên lặng lâu ngày bắt đầu đập bình bịch.
Trước kia, hắn khinh thường nhất là bốn chữ “tiếng sét ái tình”
Hắn cảm thấy, tình yêu đến bằng cách này chẳng khác nào yêu bằng mắt. Thấy đối phương xinh đẹp, yêu chớp nhoáng, mới mẻ qua đi, không còn cảm xúc gì nữa, thậm chí là chán ghét.
Nhưng quả thực hắn đã trúng tiếng sét ái tình của Lâm Uyển.
Vào buổi hẹn hôm đó, hắn gồng mình tìm những chủ đề thú vị, chọc cho cô vui.
Lâm Uyển ngồi ở phía đối diện, thoải mái cùng hắn giao tiếp. Mỗi nụ cười, mỗi hành động của cô, tựa như gió xuân ấm áp, thổi vào trái tim hắn sức sống mãnh liệt.
Sau đó, hắn thành công cùng cô đính hôn.
Nhìn Lâm Uyển khoác tay hắn, mỉm cười tao nhã, xinh đẹp đến mức lóa mắt, hắn chỉ hận không thể chọc mù mắt Lục Kỷ Đình.
Đúng, là Lục Kỷ Đình.
Triệu Thừa Huân hận đến nghiến răng, vẫn nhớ rõ ánh mắt như keo dán chó của Lục Kỷ Đình gần như bám theo Lâm Uyển không buông. Hắn từng tìm hiểu ân oán giữa hai nhà Lục Lâm, đương nhiên cũng biết thân thế của Lục Kỷ Đình.
May mắn mẹ Triệu ra tay sớm, nếu không muộn thêm nửa năm, chỉ sợ Lâm Uyển đã bị Lục Kỷ Đình lừa đi mất.
“Cha và mẹ quen nhau vào một ngày nắng ấm..” Triệu Thừa Huân chậm rãi kể lại ngày xem mắt hôm đó. Đến khi anh dứt câu chuyện, nhìn xuống, Niệm Niệm đã ngủ gật từ lâu.
Triệu Thừa Huân: “... Bộ cha kể không hấp dẫn hả.
Ai ngờ vừa quay đầu lại, đã thấy một khán giả khác.
Lâm Uyển mím môi nhịn cười, ánh mắt yêu thương nhìn hai cha con.
“Em về sớm thế?” Triệu Thừa Huân kinh ngạc hỏi. Mấy năm này, cha mẹ Lâm ngày càng yếu, Lâm Uyển thường xuyên bay qua lại giữa An thành và Hạ thành, một là để thăm cha mẹ, hai là để nắm bắt sản nghiệp Lâm gia.
Đến cuối năm nay, toàn bộ sản nghiệp Lâm gia đã chuyển về Hạ thành, cha mẹ Lâm cũng dự định chuyển hộ khẩu sang đây, tiện thay bọn họ chăm sóc Niệm Niệm.
“Phải về chứ, hôm nay là kỷ niệm ngày cưới của chúng ta mà.” Lâm Uyển dựa vào vào lưng Triệu Thừa Huân, nửa bên mặt đón nắng, phác họa đường cong mỹ miều trên gương mặt cô.
Triệu Thừa Huân nuốt nước miếng, nhìn Niệm Niệm ngủ đến không biết trời cao đất dày trong lòng, âm thầm nói hai chữ “xin lỗi”
Đoạn mở miệng: “Uyển Uyển, Niệm Niệm muốn có em trai em gái bế, con bé nài nỉ dữ lắm, anh khuyên không được.
Lâm Uyển chau mày, khóe mắt giương lên với biên độ nhỏ.
Ngày này một năm sau.
Niệm Niệm bế em trai đang mút ngón tay, vỗ yêu vào tay nó: “Không được mút, bẩn lắm!”
Em trai ê a bất mãn, chui khỏi lòng chị, cái mông lắc lư theo nhịp điệu đầy khiêu khích.
Niệm Niệm đưa tay gãi đầu, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Em đúng là tiểu tổ tông mà!”
Bỗng Lâm Uyển từ trong bếp đi ra, thấy cảnh này, cười nói: “Người đòi em trai là con, người chê em trai cũng là con. Con mới là tiểu tổ tông đấy!”