Đúng lúc này, Tôn Phát quay trở lại, hắn đi xồng xộc về phía bên này, nhìn bộ dáng có vẻ là chạy không nổi, nhưng mục tiêu rõ ràng là cô.
“Cô gái đằng kia… chờ, chờ một chút!”
Thấy hắn không có ý xấu, mặc dù khó chịu nhưng Lâm Uyển vẫn dừng lại.
Nhưng Cố Đoàn Đoàn lại sửng cồ lên: “Con nhỏ này, mày dám rù quến anh Phát của tao?”
Lâm Uyển: “???”
“Aaaa, con nhỏ lẳng lơ, xem tao xử mày!”
Lâm Uyển: “?!”
Cảm xúc của Cố Đoàn Đoàn quá mức thất thường, Lâm Uyển sợ cô ta đả thương đến mình, vội vàng tránh đi.
Nhưng cô ta giống như phát điên, ánh mắt ghim chặt trên người cô, dùng bộ móng tay sắc lẻm cào về phía mặt cô.
Vào lúc nguy cấp, Tôn Phát chạy đến, chắn giúp cô một chưởng của Cố Đoàn Đoàn.
Móng tay của Cố Đoàn Đoàn ấn sâu vào mặt Tôn Phát, cả hai cùng lúc kêu lên: “A!”
Tôn Phát kêu lên vì đau.
Cố Đoàn Đoàn kêu lên vì sợ.
Sợ hãi qua đi, cô ta lớn tiếng chất vấn: “Tôn Phát! Tôi đối xử với anh không tệ, anh lại ở sau lưng tôi mờ ám với Lâm Uyển? Anh có còn là con người không!”
Tôn Phát cau có hất tay Cố Đoàn Đoàn ra, “Cố Đoàn Đoàn, nếu cô còn tác oai tác quái, xem ông đây xử cô như thế nào!”
Có lẽ vì lời đe dọa của Tôn Phát quá mức trắng trợn, Cố Đoàn Đoàn nghiến răng ken két, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống.
Đương nhiên, ánh mắt như muốn giếc người của cô ta vẫn không hề dừng lại, hướng thẳng phía cô.
Lâm Uyển hối hận vì lúc đó không chạy.
Nếu chạy, chuyện phiền phức này đã chẳng xảy ra.
“Cô là Lâm Uyển đúng không?” Tôn Phát vuốt mép áo sơ mi, khuôn mặt trở lại bộ dáng hiền hòa khi xưa, giống như người hung ác đe dọa Cố Đoàn Đoàn vừa rồi không phải hắn ta vậy.
Tôn Phát liếc mắt nhìn chiếc túi của phòng đấu giá cô đang cầm, cười càng thêm hiền hòa: “Không giấu cô Lâm, ông nội Tôi - Tôn Chí sắp tổ chức đại thọ bảy mươi tuổi.”
“Ông ấy đặc biệt thích những kỷ vật mang tính lịch sử… nhất là những bộ quân phục hiếm gặp cô Lâm vừa mua.”
“Không biết cô Lâm có thể từ bỏ thứ yêu thích, bán lại cho tôi với giá gấp đôi giá mua không?”
Lâm Uyển trong lòng chấn động, thì ra là vì chuyện này?
“Xin lỗi, không thể.” Lâm Uyển thẳng thừng từ chối: “Tiểu Ảnh mời tôi tham gia đại thọ của Tôn lão gia, đây là quà tôi định tặng ngài ấy.”
“Cậu Tôn tìm thứ khác đi thôi.”
Biết Lâm Uyển cũng tham gia tiệc đại thọ, Tôn Phát đầu tiên là nghi ngờ, lát sau vẻ mặt như bừng tỉnh, hắng giọng nói: “Ồ, thì ra là Lâm tiểu thư của Lâm gia.”
Lâm Uyển gật đầu, “Nếu không có chuyện gì, tôi đi trước.”
“Chờ chút.” Tôn Phát tiến lên hai bước, hạ thấp tư thái nói: “Lâm tiểu thư tặng ông nội đồ tốt thế này, tôi là cháu đương nhiên vui mừng… nhưng Lâm tiểu thư có nghĩ đến, nếu thứ này được chính tay cháu trai ông ấy tặng, ông ấy sẽ càng vui vẻ hơn?”
Lâm Uyển nhíu mày, “Ý cậu Tôn là, người ngoài như tôi tặng Tôn lão gia sẽ không vui vẻ sao?”
“Sao có thể?” Tôn Phát vội vàng lắc đầu, “Nhưng tính chất sẽ khác.”
Lâm Uyển “hừ hừ” hai tiếng, đương nhiên cô biết tính chất sẽ khác.
Nhưng cô không muốn dễ dàng nhả ra.
“Có thể là tôi không cần tiền.” Lâm Uyển nhún vai: “Thế này đi, cậu bắt Cố Đoàn Đoàn quỳ xuống nhận sai, đồng thời xin lỗi tôi, tôi bán lại bộ quân phục này cho cậu với giá gốc, thế nào?”
Lâm Uyển ác ý nói ra, hành hạ nhân vật chính, cô muốn làm thử từ lâu rồi!