Ta nhìn đoàn người và xe trước mặt, cảm thấy có chút hoa mắt.
Quả thực là đông như kiến vậy!
Nhắc đến kiến...ta lại có chút rùng mình. Bây giờ kiến đã là động vật khiến ta hãi hùng nhất. Phải, là hãi hùng, không đơn giản chỉ là sợ hãi nữa 囧
Cỗ xe ngựa hoa lệ nhất, có lẽ là dành cho ta, khiến ta không kìm được giật giật khóe miệng.
Màn che thượng đẳng này, kích cỡ rộng rãi có thể nhét được cả cái giường này, gỗ đàn hương xa xỉ này, lại còn cái con ngựa đang chảy máu toàn thân* thở phì phò này,...thật sự là đi cứu nạn chứ không phải diễu hành khoe khoang sao?
*ý chị là hãn huyết bảo mã :)))))
"Thế nào? Thích xe ngựa ta làm riêng cho nàng không?"
Một giọng nói quen thuộc truyền tới tai ta. Ta theo bản năng ngoảnh lại, thấy Mặc Triêu Ngân mặc áo choàng lông cáo trắng tuyết, dáng người hỗ công cao lớn hoàn mĩ đang nhìn mình, trên môi nở nụ cười vừa mong chờ vừa kiêu ngạo.
Ta nén lại xúc động muốn một cước đá văng kẻ trước mắt, dưới ánh nhìn chờ đợi của hắn, ác độc nói ra suy nghĩ của mình, sau đó còn hỏi thêm: "Điện hạ không muốn thần thiếp bị dân tình chỉ trích đó chứ? Thần thiếp thì không muốn điện hạ nổi vì tai tiếng đâu!"
Lúc ở riêng, ta và tên thụ sẽ không dùng kính ngữ, nhưng bây giờ đang ở trước mặt người ngoài, xưng hô đúng bổn phận là điều bắt buộc.
Cuối cùng, vẫn là Mặc Triêu Ngân hiểu ý, có điều hơi ủ rũ thất vọng đổi lại một chiếc xe ngựa bình thường. Một thời gian sau, ta hỏi gì hắn cũng chỉ ậm ờ, rất giống một đứa trẻ đang giận dỗi. Cuối cùng, ta mặc kệ hắn, tự mình nhờ Diệp Trúc đỡ thẳng vào xe ngựa.
Ta sinh ra cũng không phải để dỗ dành kẻ khác có được không, huống hồ là ta đâu có làm sai cái gì?!
Ngồi trong kiệu được một lúc, ta giương mắt nhìn một kẻ có ý định ngồi ké cũng chui vào theo, nghiễm nhiên đặt mông xuống ngồi kế bên ta, làm cho không gian trong xe lúc này có chút chật chội.
"Điện hạ...vào đây làm gì thế?"
Ta giật giật khóe miệng, hỏi cái tên gia hỏa trước mặt. Tên này lại thần kinh cái gì?
Mặc Triêu Ngân dáng ngồi thẳng tắp, mắt cũng không nhìn ta, chỉ có cơ miệng là hoạt động: "Ta mỏi chân, ngoài kia lại không có chỗ ngồi."
Ta lại co giật khóe miệng. Vị thụ này, ngươi có thể sai cung nhân mang ghế tới mà, chạy vào tận trong này làm gì hay vậy?
"Nàng...giận sao?" Hắn chợt quay đầu sang nhìn ta, trong ánh mắt đẹp đẽ kia có vài tia hỗn loạn mờ nhạt.
Ta cũng nhìn hắn, nhìn qua một lượt vẻ mặt hắn, rốt cuộc vẫn là hơi nghi hoặc hỏi: "Không phải người giận dỗi là điện hạ sao?"
Mặc Triêu Ngân nghe vậy, trừng mắt, sau đó lắc đầu: "Không, ta đâu có giận. Ta chỉ hơi thất vọng vì nàng không thích cỗ xe kia." Rồi hắn ủ rũ. "Ở ngoài kia gọi như vậy cũng không sao, bây giờ chỉ còn hai chúng ta ở chung. Lại nói nàng, khi giận lên sẽ gọi ta là điện hạ..."
À, ta hiểu ra, thì ra tên kia không phải giận dỗi, mà là thất vọng. Lại nhìn thấy vẻ mặt ủ dột của tên thụ bây giờ, ta hơi mất tự nhiên xoa xoa mũi, nói với hắn: "Vậy, Triêu Ngân...xin lỗi nhé! Còn về chiếc xe ngựa đó, ta không phải không thích, mà do nó không hợp hoàn cảnh. Nếu như có cơ hội, chàng muốn cùng ta ra ngoài chơi bằng chiếc xe ngựa đó chứ?"
Ta nói xong, bất chợt cảm thấy có gì đó sai sai. Tại sao bây giờ ta lại biến thành người có lỗi? Và ta đang làm cái gì đây? Dỗ dành hắn sao?
Lúc định thần lại, còn chưa kịp chỉnh sửa câu từ, ta đã thấy hai mắt của tên thụ kia sáng lên, dùng cái gật đầu vui vẻ trẻ con cắt ngang lời nói của ta.
"Được, nàng hứa rồi đấy!"
Trông hắn đơn thuần hồ hởi như thế, ta thở dài, chắc là ta nghĩ hơi nhiều rồi. Trẻ con thì đôi lúc an ủi một chút chắc cũng chẳng sao đâu.
Đợi một lúc sau, cuối cùng cũng đến giờ khởi hành, Mặc Triêu Ngân mới chui ra khỏi xe, cưỡi lên con hãn huyết kéo xe của ta lúc đầu, kéo xe bây giờ là một con ngựa thường màu nâu, trước khi đi hắn còn lấy mất cái khăn lông quàng cổ của ta, sau đó lấy xuống chiếc khăn làm từ tơ vải thượng hạng đang quàng cổ hắn quàng lên cho ta, vẻ mặt tội nghiệp đơn thuần:
"Ngoài kia lạnh lắm, khăn lông có hơi người ủ sẵn sẽ ấm hơn."
"..."
Đối với loại logic này, ta chỉ biết câm nín.
Đoàn cứu viện sau đó được Mặc Triêu Ngân dẫn đầu, một đoàn người ngựa cứ vậy lên đường. Bách Lí Dật, có lẽ khó chịu vì sự có mặt của ta, vì vậy hôm qua đã khởi hành đi trước, cùng Mặc Triêu Ngân phát sinh giận dỗi. Mà tên thụ lúc này, có lẽ không biết tra công giận dỗi mình , vẻ mặt vô cùng tươi vui.
Cứ như vậy, đúng mười ngày sau, chúng ta đã đến được Tây Khương - nơi diễn ra tiểu kịch ngược thụ lần thứ ba kể từ lúc ta xuyên qua.
Chào đón chúng ta là một người béo mập mặc quan phục màu xanh sẫm, khệ nệ dẫn theo một hàng các quân lính cung kính cúi đầu, xem ra là Tổng đốc Tây Khương. Mà đứng bên cạnh Tổng đốc này, không là ai ngoài Bách Lí Dật đã khởi hành sớm hơn chúng ta một ngày. Hắn ta mặc hắc y thêu bạch hổ bằng chỉ bạc, đai lưng cẩm thạch ôm sát eo, áo choàng lông sói màu xám khoác hờ, cho dù không muốn thừa nhận, nhưng trông hắn cực kì uy phong tuấn mĩ, khí chất vương giả trời sinh nồng đậm quấn quanh.
Khi được Mặc Triêu Ngân đỡ xuống từ xe ngựa, ta đã chứng kiến một khung cảnh trang trọng như vậy. Bách Lí Dật dường như nhìn lướt qua hành động của Mặc Triêu Ngân đối với ta, ánh mắt hắn sau đó nhìn thẳng ta, tàn độc mà âm u không giấu nổi ghen tị. Ta cũng không sợ hãi, ánh mắt khiêu khích cùng tràn ngập ý cười trừng lại hắn, khiến cho tên tra công kia tức giận đến cả người run lên.
Mặc Triêu Ngân khi đỡ ta xuống rồi, sau đó nhận lễ chào đón của Tổng đốc Tây Khương mới chú ý đến Bách Lí Dật, cả người bỗng chốc cứng lại. Bách Lí Dật cũng có vẻ cảm nhận được, ánh mắt dâng lên sự chờ mong mờ nhạt, nhưng tên thụ kia sau đó cũng dần thả lỏng, tiếp nhận đại lễ của đám phủ nha rồi dẫn ta đi lướt qua kẻ kia.
Ta thấy tình cảnh thế này, trong lòng nhẹ nhõm không ít. Tốt lắm, tên thụ này đã kiềm nén được. Nhưng mà, kiềm nén tình cảm như vậy, có thể sẽ khiến phần tình cảm này bùng phát mãnh liệt hơn không? Tốt nhất bây giờ ta không nên làm gì cả, mọi sự nên tùy theo ý Mặc Triêu Ngân.
Nhìn đến vẻ mặt bàng hoàng của Bách Lí Dật, ta cũng không giở trò khiêu khích nữa, bởi vì ta biết tên thụ bên cạnh cũng không phải không quan tâm như vẻ bề ngoài, ngược lại là đằng khác, bởi vì nắm tay hắn đang siết lấy tay ta nhễ nhại mồ hôi, lực đạo rất mạnh, làm tay ta phát đau.
Ta cũng không thể cứ vậy làm con mochi phát tiết cho hắn được. Chờ lúc mấy người đi theo không chú ý, ta dùng sức chín trâu hai hổ rút tay ra khỏi tay hắn, bất mãn xoa bóp.
Mặc Triêu Ngân bị hành động này của ta làm cho tỉnh táo, hắn nhìn bàn tay đã bị nắm đến đỏ rực của ta, trong mắt hiển hiện vài tia cảm xúc không rõ ràng.
Sau đó, hắn cầm lại tay của ta, lực đạo nhẹ hơn rất nhiều, ánh mắt nhìn ta, nói sao đây, cảm giác khiến bữa sáng của ta muốn hành quân ra bên ngoài qua đường miệng ngay bây giờ. Hành động này hiển nhiên đã bị nhiều người nhìn thấy, có vài tiếng ho ngượng ngập nổi lên khe khẽ. Bản thân ta lại thấy sau lưng lạnh buốt, lén quay lại thì thấy tên tra công phía sau đang trưng ra bản mặt đen hơn đít nồi. Nếu ánh mắt có thể gϊếŧ người, ta không chắc cả người hiện tại đã bị cái nhìn lạnh lẽo của tên kia đâm cho mấy lỗ đâu!
Nhưng ta cũng cười thầm, tên tra công kia không phải thích lấy việc ân ái cùng nữ nhân để ngược tâm thụ, khiến thụ ghen sao? Bây giờ đổi lại là hắn ta, mùi vị hẳn là rất đặc sắc nhỉ?
Ta nhìn Mặc Triêu Ngân, âm thầm giơ ngón cái, trình độ biểu diễn của tên thụ này cũng tốt lắm, biết vùng lên làm S* rồi!
(*) Sadist: người thích đi bạo dâm, tra tấn người khác.
Bởi vì chúng ta đến đây lúc trời hửng tối, Tổng đốc đại nhân mời Mặc Triêu Ngân hạ cố đến phủ hắn ta nghỉ tạm, tới tối sẽ mời tiểu thụ đến thư phòng thương thảo vấn đề nạn dịch, còn Bách Lí Dật không phải người trong hoàng thất nên đành chịu ủy khuất tự tìm khách điếm nghỉ ngơi. Dựa vào thân phận phu thê này, tránh cho người khác đàm tiếu không tốt, ta cùng Mặc Triêu Ngân bất đắc dĩ ở chung một phòng.
Tiểu viện mà Tổng đốc sắp xếp cho chúng ta đây, quả thật vô cùng giản dị, nếu không phải muốn nói là đạm bạc. Bàn ghế, giường tủ đều được làm từ gỗ thường, ấm chén đều bằng đất, khắp phòng treo toàn tranh chữ, quả thật chính là mười phần phong thái Nho gia.
Ta sờ sờ chén trà bằng đất, thầm nghĩ Tổng đốc đại nhân quả thật đúng là chu đáo. Hắn ta cả người đến quả bóng cũng hổ thẹn vì không tròn bằng, miếng ngọc bội treo bên hông nhìn đơn giản nhưng lại là dương chi bạch ngọc có giá trên trời, nào đâu có cái cảnh toàn bộ phủ viện đều giản dị thế này? Xem ra là đã có sự chuẩn bị từ trước để cho đám người từ kinh thành tới chiêm ngưỡng ông ta cần kiệm thương dân thế nào.
Mặc Triêu Ngân cũng có cùng suy nghĩ giống ta, hắn lấy tay sờ lên một cột trụ trơn bóng trong gian phòng, hừ lạnh: "Dùng sơn bôi lên gỗ trầm hương thượng đẳng để ngụy trang thành gỗ thông bình thường, cũng biết làm màu đấy!"
Ta dùng đũa xiên qua sống lưng con tôm trên đĩa đã được nha hoàn dâng lên từ nửa khắc trước, ăn bữa ăn tối chỉ có tôm là thịt mà Tổng đốc đại nhân gọi là "xa xỉ" ở đây, mắt nhìn tên thụ không vui ngồi xuống bàn.
"Chuyện này, nên để tới lúc trở về rồi giải quyết, mắc công Tổng đốc sai người gây khó dễ trong việc giải quyết nạn dịch thì phiền lắm. Đợi đến khi trở về, chàng sai người lục soát trên dưới phủ một lượt, lấy lí do bị trộm mất lệnh bài, ha ha, đến lúc đó tên tri phủ kia nhất định trở tay không kịp." Ta cắn roàn roạt cả vỏ lẫn thịt của con tôm, cười nói.
Mặc Triêu Ngân nghe xong hơi nhíu mày, sau đó tự tay bóc vỏ một con tôm khác, học ta lấy đũa xiên qua sống lưng cho tôm thẳng lại rồi đặt vào bát ta.
"Nàng luôn suy nghĩ thấu đáo như vậy." Giọng nói của hắn mang theo vẻ tán thưởng cùng một cái gì đó, hơi làm ta nổi da gà.
Hai chúng ta cứ vậy dùng hết bữa cơm này, Mặc Triêu Ngân chỉ toàn ăn rau, hình như hắn rất ghét tôm, toàn bộ bóc vỏ xong đều xiên thẳng sống lưng rồi bỏ hết vào bát ta, làm cho ta cứ như ngồi không nhận sự hầu hạ vậy. Ta cũng tránh không nhắc đến Bách Lí Dật, không khí bữa cơm xem như là khá hòa hợp.
Khi ăn xong ta mới để ý đến một vấn đề, đó chính là căn bệnh mộng du mới xuất hiện gần đây của Mặc Triêu Ngân. Sâu sắc nhìn hắn một chút, ta nhăn mặt nói:
"Này Triêu Ngân, chúng ta cần bàn bạc về vấn đề phòng ngủ một chút. Ta thì không nói làm gì, nhưng còn chàng, chàng xác định không lạc đến phòng ngủ của Tổng đốc đại nhân đó chứ?"
Không thể trách ta suy nghĩ quá nhiều, nếu tên thụ không cẩn thận ban đêm mộng du đến chỗ lão Tổng đốc kia, bị ông ta mơ hồ nhầm thành cơ thiếp, đừng nói đến chuyện đêm tối mịt mù khiến củi khô lửa cháy, chỉ cần hôn nhẹ cũng khiến ta theo lời NPC - đau đớn như bị ngàn con kiến gặm, tồi tệ hơn nữa là gạo nấu thành cơm, dưa chuột hoa cúc quyến luyến không rời, vậy ta trực tiếp xuống uống trà đàm đạo với kiến và Diêm Vương rồi không phải sao?
"..."
Mặc Triêu Ngân câm nín co giật cơ mặt một lúc, sau đó mới tức giận mở miệng: "...Sẽ không sao, khóa cửa lại là được."
"..." Khóa cửa? Khóa cửa rồi lúc ngươi mộng du có bị tông cửa ngất không?
Nhưng mà, ta còn chưa kịp nêu ý kiến, Mặc Triêu Ngân đã bị hạ nhân từ chỗ Tổng đốc mời đi thương thảo giải quyết vấn đề nạn dịch luôn rồi.
Ta chỉ còn biết nhàm chán nằm trên giường, sau đó gọi Diệp Trúc đem mấy quyển truyện mà ta sớm chuẩn bị khi xuất cung vào phòng, nhàn nhã ngồi trước ánh nến chậm rãi thưởng thức. Thanh Ninh phải ở lại trong Hoàng cung để lo liệu mọi việc trong Quân Mặc cung, nếu nàng ở đây chắc sẽ nhắc nhở ta lười biếng, không biết chuẩn bị nước tắm y phục hầu hạ trượng phu. Mà thôi, những cái đó chuẩn bị quá sớm sẽ dễ nguội lạnh, cứ đợi một lúc nữa đi.
Cây nến cao hơn một gang tay đã cháy hết già nửa, Mặc Triêu Ngân vẫn như cũ chưa về, nhưng lại đợi được một vị khách không mời mà tới.
Ta lạnh nhạt nhìn Bách Lí Dật đứng thẳng tắp trong phòng, y phục dạ hành bị vài bông tuyết mỏng phủ lên vai và giày trông rất nổi bật, bên cạnh còn có cửa sổ bị mở tung, gió lạnh theo đó mạnh mẽ lùa vào. Mà kẻ kia, tuy nửa khuôn mặt bị giấu sau lớp khăn che mặt màu đen, nhưng ánh mắt nhìn ta không giấu nổi sự kinh ngạc, bàng hoàng, tổn thương, giận dữ và...sát ý.