Trầm Ngạn Hiên phát hiện ra càng ngày mình càng thích ở cạnh Diệp Tử. Bây giờ cô không nói nhiều như trước, mỗi khi chơi đàn piano, lông mi khẽ run rẩy rất động lòng người. Cô sẽ trò chuyện với anh về các nghệ sĩ piano nổi tiếng, nói về tác phẩm của bọn họ, tâm trạng khi cô học chơi đàn, thỉnh thoảng còn xen vào một vài hồi ức tốt đẹp khi còn nhỏ.
“Thật ra trước đây em không hề thích đàn piano, nhưng lúc ấy em quá ngốc, vì anh thích nên em cũng lặng lẽ học, khi biết cơ bản rồi thì quấn quýt lấy anh bắt anh dạy em, khiến anh chán tới chết.” Khi cô nói chuyện lúc trước thì luôn mỉm cười nhẹ nhàng, dường như không hề để ý tới khoảng thời gian mà tốt đẹp thì ít hơn buồn khổ.
Đôi khi Trầm Ngạn Hiên cũng cảm thấy hoảng hốt, nếu không phải cô chủ động nhắc tới thì anh gần như đã quên mất Diệp Tử hay tranh cãi, kiêu ngạo lại ầm ĩ kia. Hình ảnh ngày ấy như nước, gợn nhẹ một cái là tan biến, dáng vẻ dịu dàng của cô bây giờ từ từ lắng lại trong lòng anh.
Có điều anh còn chưa từng cân nhắc xem đây là tình cảm gì, cũng giống như khi anh thích Bạch Y Hàm, chẳng qua là cảm thấy thư thái và bình yên, khi cô ta ngượng ngùng đáp lại thì anh mới dần hiểu ra. So với Bạch Y Hàm, Diệp Tử không tỏ vẻ ngượng ngùng hay mập mờ gì nên anh cũng thuận theo bản thân, để thiện cảm dần sinh sôi.
“Chúc hợp tác vui vẻ.” Diệp Tử mặc trang phục nghiêm túc, tóc buộc cao ở sau, thể hiện vẻ thông minh tự tin.
Trầm Ngạn Hiên bắt tay cô, “Hợp tác vui vẻ.”
Ban đầu, anh đáp ứng Diệp Tử sẽ cân nhắc tới Khải Viễn cũng không hề biết cô sẽ là người phụ trách hạng mục này. Có điều như thế cũng tốt, Diệp Tử rất hiểu anh, vì vậy sẽ không cần quanh quẩn vờn nhau, toàn bộ quá trình đàm phán đều rất thuận lợi.
Anh tiễn cô đến cửa lớn công ty. “Mời em một bữa cơm được chứ?”
Diệp Tử quay đầu cười với anh, “Được.” Vừa nói xong, Diệp Tử chợt nghĩ tới điều gì, vẻ mặt cứng lại trong một giây, sau đó tỏ vẻ áy náy lắc đầu, “Có lẽ là thôi đi.”
“Sao thế?”
“Dù sao thì trước đây em cũng từng theo đuổi anh lâu như thế, thân phận hơi nhạy cảm, mấy ngày nay chúng ta gặp nhau hơi nhiều, nếu còn hẹn ăn cơm nữa thì Bạch Y Hàm nhà anh sẽ ăn dấm đấy.” Diệp Tử trêu chọc nói, Trầm Ngạn Hiên vô ý thức phản đối.
“Chỉ là một bữa cơm thôi mà, cô ấy sẽ không để ý đâu.” Bạch Y Hàm vẫn luôn hiền lành hiểu chuyện, chưa bao giờ giống như Diệp Tử, luôn tỏ vẻ ác ý với tất cả nữ sinh tiếp cận anh.
Diệp Tử cười vỗ vai anh, lắc đầu, “Đàn ông các anh ấy à, chẳng hiểu lòng phụ nữ chút nào.”
Trầm Ngạn Hiên do dự trong chốc lát rồi gật đầu, “Thích.”
“Vậy anh chắc chắn là cô ấy cũng thích anh chứ?”
Lần này anh còn trả lời nhanh hơn, “Ừ, chắc chắn. Em hỏi chuyện này làm gì?”
“Đã không phản đối em gọi cô ấy là Y Hàm nhà anh, vậy thì sao còn không xác định quan hệ người yêu chứ?” Diệp Tử hỏi vậy nhưng trong lòng lại đang cười trộm. Theo nguyên tác, Trầm Ngạn Hiên là một người rất chậm chạp trong chuyện tình cảm. Thích của Trầm Ngạn Hiên với Bạch Y Hàm chỉ nhạt nhẽo như nước, mãi tới khi Diệp Tử đâm vào ngực cô ta, sợ hãi và kinh hoảng trong nháy mắt ấy mới khiến anh rõ ràng tình cảm của mình với Bạch Y Hàm. Kể cả thế thì rất lâu sau hai người mới chính thức xác định quan hệ, điều ấy làm Bạch Y Hàm luôn không cảm thấy an toàn, vì thế nên nhân vật nam thứ ba mới có cơ hội, suýt nữa đã gây dao động cho cô ta. Hôm nay đã không có chất xúc tác là Diệp Tử nên quan hệ giữa bọn họ vẫn mập mờ như trước, không ai chủ động tiến thêm một bước kia.
Quả nhiên, lông mày Trầm Ngạn Hiên nhíu lại, anh thích Bạch Y Hàm là thật, nhưng loại thích này còn chưa mãnh liệt tới mức xác định quan hệ, giữa bọn họ còn thiếu chút gì đấy.Diệp Tử không đợi anh trả lời, cô tự nhiên nói, “Nếu hai người đã thích nhau thì anh nên đứng ở lập trường của cô ấy mà suy nghĩ một chút. Trên thế giới này không có bất kì một người phụ nữ nào có thể thản nhiên để người đàn ông mình thích mập mờ với một phụ nữ khác.”
“Mập mờ à?” Trầm Ngạn Hiên không vui vì cô dùng mấy chữ này để hình dung quan hệ giữa bọn họ. “Anh với em chỉ là bạn bè thôi mà.”
Cô cười, “Đi chứ, anh đã không để ý thì sao lại không đi.”
Bọn họ không chú ý tới cách đó không xa, Bạch Y Hàm đang khổ sở oán giận. Cô ta biết gần đây Trầm Ngạn Hiên và Diệp Tử thường gặp nhau, nhưng không ngờ rằng hiếm khi cô ta chủ động tới công ty một lần lại thấy bọn họ thân mật như vậy, đường hoàng đứng ở cửa chính, hoàn toàn không để ý tới việc người khác sẽ nghĩ quan hệ của bọn họ không bình thường.
Ngọn lửa ghen ghét hừng hực thiêu đốt, để lại tro tàn khổ sở đầy trên đất.
Cô ta đã biết, từ một giây nghe tin Diệp Tử trở về, cô ta đã biết ngày này sẽ đến. Diệp Tử chưa bao giờ từ bỏ ý định cướp lấy Ngạn Hiên từ trong tay cô ta, hôm nay chỉ thay đổi phương thức mà thôi, hiệu quả thật là rõ rệt.
Bạch Y Hàm lén đi theo bọn họ, mãi tới khi bọn họ cùng vào một nhà hàng, cô ta mới chán nản dừng lại, lặng lẽ đứng trong góc hồi lâu, rất muốn không để ý gì mà xông vào chất vấn, nhưng lại không có tư cách gì. Cô ta và Trầm Ngạn Hiên không phải người yêu, Trầm Ngạn Hiên thích hẹn hò với ai thì cô ta cũng có tư cách gì để hỏi đâu? Nghĩ như thế, trong lòng càng trở nên chua xót, vành mắt hồng lên, oán hận nhìn cửa lớn nhà hàng một cái, sau đó xoay người rời đi.
Ban đêm, Bạch Y Hàm ngồi một mình trong quán rượu, người ngày thường chỉ uống nửa ly là say, giờ lại ngơ ngẩn uống hết ly này tới ly khác. Hôm nay cô ta mặc quần dài màu trắng, khi ngẩng đầu lên, cái cổ cong lên tạo thành một đường vòng cung rất mê người dưới ánh đèn.
Cách đó không xa, một đám người lén nhìn cô ta bắt đầu khô nóng khó nhịn. Một kẻ trong đó, yết hầu trượt vài cái, cuối cùng không nhịn được, đứng dậy, vẻ mặt dâm tà đi về phía Bạch Y Hàm.
“Êu, người đẹp, uống rượu một mình à! Có chuyện gì không vui thì nói với anh, anh sẽ giải tỏa giúp em.”
“Đi ra.” Sắc mặt Bạch Y Hàm ửng đỏ, vì say rượu nên đôi mắt lấp lánh ánh nước.
Người kia liền ngồi xuống chỗ cạnh cô ta, một tay lướt từ trên sống lưng xuống dưới, dừng lại chỗ mông, bấm mạnh một cái.
Bạch Y Hàm đứng vụt dậy, tát một cái lên mặt hắn.
Người kia lập tức nổi giận, đôi mắt lóe lên vẻ ác độc, “Cô em có vẻ ghê gớm nhỉ, mặc một câu trắng rồi ra vẻ trong sáng trong quán rượu, đừng giả vờ nữa.” Khi hắn nói chuyện, đám hồ cẩu bằng hữu của hắn cũng vây tới, cười hèn hạ.
“Mùi vị của cô nàng này không tệ đâu, hay là đêm nay chúng ta thay nhau tới?”
Tay Bạch Y Hàm bị người kia nắm chặt, trong lòng hốt hoảng vô cùng, đúng lúc này, đột nhiên một bàn tay vươn tới, túm chặt cánh tay của gã đàn ông hèn hạ kia, vặn một cái. Người kia hét lên một tiếng kinh hoảng, buông lỏng tay ra rồi nhảy lên.
“Là anh?” Trong mắt Bạch Y Hàm xuất hiện vài phần vui mừng.
Người vừa xuất hiện mỉm cười có phần tà mị, anh ta vươn tay ra kéo Bạch Y Hàm vào ngực mình, “Cô gái này, không có anh bảo vệ thì đúng là em không có cách gì sống được mà!”