Lưu Bạch còn chưa nghĩ ra tại sao lúc đó mình lại đồng ý thì đã nghe thấy giọng nói thanh thúy như tiếng chuông bạc truyền đến.
“Mỹ nhân ca ca.” Nàng chạy chậm tới trước mặt hắn, khuôn mặt đỏ bừng: “Hôm nay ta có quà tặng huynh, huynh đoán xem?”
Không đợi Lưu Bạch trả lời nàng đã cười lôi một cái hà bao ra, vải gấm màu trắng thêu trúc xanh nhìn trang nhã mà thanh khiết. Nàng nói với giọng khá là nghiêm túc: “Mỹ nhân ca ca, đây không phải hà bao bình thường đâu, trong này có bùa hộ mệnh do Chân Đức đại sư tự mình khai quang đó. Mẫu hoàng nói bùa hộ mệnh này có thể giúp người ta bình an, không bệnh không tật, vui vẻ khỏe mạnh. Ca ca có nó rồi sẽ không bị thương nữa.”
Lưu Bạch vốn cũng định nhận nhưng nghe thế thì thu tay lại: “Người tự giữ đi.”
“Tại sao? Ta muốn đưa cho huynh mà.” Diệp Tử nghi hoặc nhìn hắn.
“Giữ lại đi.” Lưu Bạch lặp lại một lần nữa nhưng không giải thích.
“Mẫu hoàng vốn định đưa bùa hộ mệnh này cho Chính quân phụ thân đấy nhưng ta quấn mãi Người đành cho ta, ta còn nghĩ huynh sẽ thích chứ.” Nàng phẫn nộ thu tay, vẻ mặt có hơi mất mát.
“Nếu là Mẫu hoàng Người tặng thì càng nên giữ đi.” Lưu Bạch không có phản ứng gì khi nàng nhắc tới Lí Khiếu Nhiên, vẫn đạm mạc như thường.
“Thế thì sao, Mẫu hoàng tặng ta thì là của ta, ta muốn đưa cho ai thì đưa cho người ấy.” Diệp Tử khó được một lần làm càn nhưng nàng lại thấy ánh mắt Lưu Bạch vừa liếc qua có thêm vài phần lãnh đạm.
“Biết rồi, A Tử nghe lời không bắt ca ca nhận nữa, ca ca đừng ghét A Tử.” Khuôn mặt nhỏ nhắn tủi thân đến phát khóc.
Lưu Bạch bất đắc dĩ vươn tay đặt lên đỉnh đầu nàng, không vuốt tóc mà chỉ đặt lên rồi thu lại: “Không ghét Người.”
Trẻ con chính là trẻ con, một giây trước còn đang hậm hực, một giây sau đã hưng phấn ngả vào vai hắn cùng đọc sách. Lưu Bạch đang đọc sách thuốc do sư phụ hắn tự mình soạn, vốn không thể cho người ngoài xem nhưng Lưu Bạch nhìn cô gái nhỏ đang dựa vào mình như một chú thỏ con thì không còn suy nghĩ đuổi nàng đi nữa.
Có lẽ Diệp Tử đọc không hiểu nên chỉ khi hắn giở đến trang nào có hình ảnh nàng mới thốt lên những câu cảm thán như ‘Ồ… còn có cây như thế này à.’
Cứ thế qua mấy ngày.
Hôm nay không biết tại sao ngoại trừ Diệp Tử và người hầu đưa cơm thì có thêm một nha hoàn đến nơi này. Nàng ta mặc y phục màu xanh ngọc, cài trâm vàng nạm ngọc, sau khi hành một lễ tiêu chuẩn thì vẻ mặt có chút kiêu căng: “Lưu Bạch công tử, Hoàng thượng căn dặn nếu công tử có rảnh thì giờ Dậu ngày mai đến đình giữa hồ tụ hội, đến lúc đó có thể cùng nhau ngắm trăng ngâm thơ, tâm tình kim cổ.”
Tuy tính tình Lưu Bạch cực kỳ lạnh nhạt nhưng cũng thấy hơi nghi hoặc, Diệp Thanh Lam đã không để ý đến hắn mười năm nay rồi, những lúc nhớ đến hắn cũng chỉ có sinh nhật Diệp Tử, sao đột nhiên lại gọi hắn đi ngắm trăng?
Nghĩ như vậy nhưng hắn không thể hiện mảy may, thản nhiên gật gật đầu ý là đã biết.
“Sao trong cung này không có lấy một ai vậy, chẳng lẽ trong cung công tử toàn những kẻ không biết điều, chờ công tử gặp được Hoàng thượng nhất định phải nói Hoàng thượng làm chủ cho Ngài, để xem sau này có ai còn dám nói công tử không được sủng.”
Lưu Bạch nhíu nhíu mày vẫn chưa đáp lời.
Nha hoàn kia đợi hồi lâu mà vẫn không thấy hắn ban phần thưởng, tuy không thể hiện gì trên mặt nhưng trong lòng đã có chút khinh thường, nhắc nhở thêm vài câu chú ý y phục rồi trực tiếp lui xuống.
Hôm sau Lưu Bạch tới đình kia mới biết vì sao Nữ hoàng lại hạ chỉ như vậy. Có một cô gái đang cười vui vẻ vẫy tay với hắn ở trong đình: “Mỹ nhân ca ca.”
Lưu Bạch bước xuống thuyền nhưng không lại gần mà ngồi cách Diệp Tử không xa, Diệp Tử cười khẽ rồi chủ động đứng dậy chạy đến ngồi bên cạnh hắn, ôm lấy hắn bắt đầu làm nũng, coi như không nhìn thấy thái độ hơi lãnh đạm của hắn.
“Hôm nay mỹ nhân ca ca rất anh tuấn nha.” Tuy rằng hôm nay hắn vẫn mặc y phục màu trắng nhưng gấm vóc làm nền, tơ vàng điểm xuyết càng làm tôn lên nét anh khí, vạn phần tuấn dật.
Lưu Bạch nhíu nhíu mày mở miệng: “Sao lại thế này?”
Diệp Tử vẫn cười hì hì như trước, vẻ mặt còn rất đắc ý: “Hôm qua ta nhắc đến huynh với Mẫu hoàng, nói huynh hay đọc sách học thức uyên bác nên Người nổi hưng trí quyết định hẹn huynh ngắm trăng xem có phải danh phù kỳ thực hay không. Ta nói ta cũng đi Mẫu hoàng còn không cho đấy, cuối cùng không chịu được ta quấy mới thỏa hiệp.”Nói Lưu Bạch học thức uyên bác cũng không phải giả, mấy bức tranh chữ trong điện đều do hắn tự viết, trong nguyên tác cũng nói hắn tài hoa hơn người không ít lần cho nên nếu kế hoạch có hơi lệch hướng Diệp Thanh Lam kệ Lí Khiếu Nhiên đến như hẹn nàng cũng không sợ gây phiền toái cho Lưu Bạch.
“Từ sau đừng bao giờ nhắc tới tên ta trước mặt Mẫu hoàng Người.” Lưu Bạch bưng chén trà trên bàn lên, vẻ mặt không biết là vui hay giận.
Diệp Tử cẩn thân nhìn sắc mặt hắn: “Ca ca giận à? Tại sao thế, ca ca phải nói nguyên nhân thì ta mới biết lần sau sẽ không phạm sai nữa.”
Lưu Bạch kinh ngạc về sự mẫn cảm của Diệp Tử nhìn qua nàng, hắn thật sự hơi không vui nhưng cảm xúc đó rất nhạt cũng không tồn tại bao lâu càng đừng nói là biểu lộ ra mặt, không ngờ một tiểu cô nương lại phát hiện ra.
Vốn định nói không nhưng lời đến bên môi lại sửa: “Chỉ là không muốn liên quan đến Hoàng cung này.”
Diệp Tử bĩu môi, khổ sở nói: “Ta là Công chúa trong cung, mỹ nhân ca ca cũng không muốn có gì liên quan với ta sao?”
Lưu Bạch thật sự không muốn có quan hệ gì với Diệp Tử. Lúc sư phụ hắn mất, hắn mới mười ba tuổi, khi đó hắn đã từng thề nếu có ai có thể báo thù giúp hắn nhất định hắn sẽ báo đáp, mười lăm năm, bất kể là làm trâu làm ngựa, cứu người hay giết người vì người đó, thậm chí trả giá bằng mạng sống của bản thân hắn cũng cam tâm tình nguyện. Diệp Thanh Lam báo thù thay hắn, hắn rất cảm kích nên dù người này có cần hắn hay không, hắn sẽ an an ổn ổn ở trong cung mười lăm năm mặc nàng sai phái, nhưng điều đó không có nghĩa là hắn chấp nhận làm Thị Quân đợi chờ Nữ hoàng sủng ái, khiến người ta nghĩ hắn mưu toan lợi dụng Công chúa để đoạt sủng.
Ý trong lời nha hoàn kia không phải hắn không hiểu.
Diệp Tử không hỏi lại nữa chỉ buồn bực gật đầu: “Ta biết rồi.”
Diệp Tử còn bực mình một lát nhưng chẳng mấy mà đã quấn lấy hắn kể chuyện quốc yến mấy hôm trước, nàng kể cực kỳ vui vẻ.
Lưu Bạch tới diện thánh nên không mang sách, bởi vậy cũng không lạnh lùng như ngày thường, Diệp Tử nói năm sáu câu hắn còn có thể đáp trả một hai câu.
Đợi khoảng nửa canh giờ Diệp Thanh Lam vẫn chưa tới, đêm đông cực kỳ lạnh lò sưởi tay của Diệp Tử đã sớm không còn hơi ấm, nơi này lại không có hạ nhân hầu hạ làm nàng lạnh run cả người.
Nàng ôm lấy Lưu Bạch tựa cả người vào lòng hắn, miệng còn nhịn không được mà oán hận: “Mẫu hoàng thật là, sao còn chưa đến, người ta đợi nửa canh giờ rồi.”
Lưu Bạch không nói gì mà ôm lấy nàng vận nội lực sưởi ẩm cho nàng.
“Nhất định là chỗ Lý Chính quân lại có chuyện, phiền muốn chết, lần nào cũng thế hắn ta mà có chuyện gì là Mẫu hoàng quên tiệt mọi chuyện đã hứa với ta, trong mắt chỉ còn mỗi nam nhân kia, cứ như ta không phải con gái bà ấy.”
Tóm lại là muốn ám thị với Lưu Bạch trước khi nữ chính trọng sinh.
Như là gãi đúng chỗ ngứa, Diệp Tử bắt đầu kể lể lan man: “Lần trước cũng thế, Mẫu hoàng với Lý Chính quân ra ngoài cung chơi còn không dẫn ta theo, ta mới dặn mua mặt nạ về cho ta chơi Mẫu hoàng lại nói đã dùng hết tiền để mua trâm cho Lí Khiếu Nhiên rồi. Mặt nạ của A Tử cũng đâu có đắt…….”
Rõ ràng câu trước còn gọi là Chính quân phụ thân giờ tức giận thì không thèm khách khí nữa. Cũng may nàng nói một lúc rồi thôi, an tĩnh nằm trong lòng hắn rồi bỗng nhảy dựng lên: “Hừ, nhất định ngày mai ta phải mắng Mẫu hoàng vài câu mới được.”
Nàng bước lên vài bước tựa vào lan can ngẩng đầu nhìn trăng tròn: “Mỹ nhân ca ca, chúng ta đừng chờ Mẫu hoàng nữa tự ngắm trăng thôi. Ta thích ngắm trăng vào mùa đông nhất, luôn cảm thấy nó đẹp hơn mùa hè nhiều.”
Diệp Tử vui vẻ nhảy nhót một lát rồi lại nằm gục người xuống lan can rướn người ra ngoài: “Mỹ nhân ca ca huynh xem bóng trăng trong nước này, duỗi tay là có thể vớt…….”
Nàng còn chưa nói xong đã hoảng sợ hét lên một tiếng rồi có tiếng vật rơi xuống nước. Lúc Diệp Tử đang nói chuyện thì Lưu Bạch đang nhắm mắt dưỡng thần, nghe tiếng vội mở mắt ra nhưng trong đình đã không còn bóng người. Hắn nhoài người ra nhìn thì thấy cô bé đang giãy dụa trong nước, khuôn mặt trắng bệch đầy hoảng sợ thậm chí còn không kêu cứu được. Váy áo mùa đông thấm nước trở nên rất nặng, nàng chỉ vùng vẫy được trong chốc lát rồi chìm dần xuống.
Lưu Bạch vội vàng thả người nhảy xuống ôm Diệp Tử vào lòng, Diệp Tử được hắn ôm thở hổn hển, ánh mắt sợ hãi kinh hồn chưa định.
“Mỹ nhân ca ca.” Giọng nói run rẩy nghẹn ngào.
Lưu Bạch ngẩng đầu nhìn mái đình cao cao, vẻ mặt hơi nặng nề nhưng giọng nói lại cực kỳ trầm ổn: “Đừng sợ.”