Diệp Tử bị tiếng chuông đánh thức, cô vừa tiếp thu thông tin về thế giới này vừa mơ mơ màng màng với tay lên đầu giường lấy di động.
“A lô.”
“A lô, xin hỏi chị là người nhà của Diệp Thừa phải không ạ? Tôi họ Trương, là giáo viên chủ nhiệm lớp Diệp Thừa.”
Diệp Tử day day huyệt Thái Dương, buồn ngủ ngáp một cái: “Xin chào cô Trương.”
“Bây giờ chị có thời gian đến trường một chuyến không?”
“Hả? Diệp Thừa xảy ra chuyện gì sao?” Diệp Tử vuốt tóc hứng trí hỏi.
Quả nhiên, trong giọng cô Trương có sự tức giận khó mà che giấu: “Thằng bé xảy ra chút tranh cãi với bạn học, đánh bị thương vài người chảy cả máu đầu, đã được đưa đến bệnh viện, tuổi còn nhỏ mà sao lại nhẫn tâm như vậy.” Cô ấy nhịn không được mà oán trách hai câu, xong mới ý thức được từ ngữ mình dùng có chút vấn đề: “Thật xin lỗi, giờ cha mẹ học sinh bị thương đã đến trường học, nếu chị không bận gì thì nên nhanh chóng tới một chuyến đi.”
“Tôi biết rồi, phiền chị quá.” Diệp Tử nhảy xuống giường, mở tủ bắt đầu chọn quần áo, còn vừa cười vừa nói chuyện phiếm với Ngô Xuyên: “Tình chị em à? Tuy khá có cảm xúc nhưng tiến công chiếm đóng một đứa em trai nhỏ hơn tớ năm tuổi cũng được à?”
“Cũng phải, với tuổi của cậu thì cũng trưởng thành rồi, bạn nhỏ của chúng ta chắc chắn sẽ khác biệt.”
Diệp Tử nhớ lại nội dung thế giới này một lượt, cười cười từ chối cho ý kiến.
Giống như Ngô Xuyên nói, hai người bọn họ thật sự khác biệt. Diệp Thừa trong tiểu thuyết là một thiếu niên phản nghịch điển hình, kiệt ngạo bất kham lại thích theo đuổi kích thích, đánh nhau, uống rượu, đua xe, cả ngày chơi bời lêu lổng. Diệp Tử là con nuôi của cha mẹ cậu, xem như là chị gái trên danh nghĩa, cha Diệp mẹ Diệp cũng tận tâm chăm sóc cô, nhưng từ nhỏ Diệp Thừa đã không thích cô, cô cũng không thích đứa em trai được cha mẹ chiều sinh hư này. Diệp Thừa càng lớn càng gây chuyện nhiều, mâu thuẫn giữa bọn họ cũng ngày càng lớn.
Lúc đầu Diệp Tử còn thấy tủi thân lạnh lòng, mình khổ cực để em trai đến trường, kết quả nó lại không học hành tử tế cả ngày lêu lổng, thái độ với mình còn tệ hơn cả với người xa lạ, cứ thấy cô là phiền chán. Cô tự nhân mình cũng không phải người vĩ đại, nó đã không thích gặp thì cô cũng không cần, cho nên trừ ngày cố định trong tháng đưa tiền cho nó thì những chuyện khác cô không thèm quản.
Cô tự nhận là đã sớm báo đáp công ơn nuôi dưỡng của cha mẹ Diệp, còn Diệp Thừa, cũng không phải là em ruột, nó muốn làm gì thì làm.
Diệp Tử buộc mái tóc xoăn nhẹ lại, trang điểm nhẹ nhàng thành thục rồi cười nhẹ trước gương. Nếu cô đoán không sai, lần này Diệp Thừa đánh vài người đến mức đầu rơi máu chảy dường như là vì nữ chính Hứa Tiểu Vi. Hứa Tiểu Vi mới chuyển đến trường cậu không lâu, phóng khoáng lại lương thiện ngây thơ nên Diệp Thừa khó tránh khỏi sinh hảo cảm, rảnh là đi trêu chọc con bé. Cậu luôn luôn kiêu ngạo, bắt nạt người ta suốt ngày nhưng lại không cho phép người khác vũ nhục nên khi thấy đám người kia vây quanh Hứa Tiểu Vi, mồm miệng đã không sạch sẽ tay chân còn động bậy liền lao lên.
“Diệp Thừa, cô mặc kệ tại sao cem lại đánh nhau với người ta, theo đuổi chính nghĩa cũng được, giúp đỡ bạn học cũng thế, giờ đánh bị thương người ta là trách nhiệm của em, đừng bao biện, cũng đừng lấy cớ. Cô chỉ hỏi cậu một câu, bây giờ em có giải thích với họ không?”
“Cô giáo.” Hứa Tiểu Vi lo lắng mở miệng.
“Ở đây không có chuyện của em.” Cô Trương vung tay lên: “Tai cô không điếc, những lời em giải thích thay em ấy cô nghe cả rồi, giờ phải nói chuyện của Diệp Thừa, em có thể đi rồi, về lớp học đi.”
“Cô Trương………”
“Cô bảo em về lớp.”
Hứa Tiểu Vi lo lắng nhìn Diệp Thừa rồi bất đắc dĩ phải ra khỏi văn phòng. Diệp Thừa lại vẫn bất cần như trước, cậu nhếch miệng hừ lạnh một tiếng hừ lạnh một tiếng, vết thương trên mặt bị động vào hơi đâu: “Tôi nói không có lỗi là không có lỗi, muốn đuổi học hay đưa lên đồn cảnh sát đều được, đừng có lằng nhằng nữa.”
Cả phòng bị bộ dạng kiêu ngạo này của cậu chọc giận, một người bố của nạn nhân không nói hai lời xông lên đạp vào bụng cậu một cái làm Diệp Thừa ngã mạnh ra sau đập vào bàn học, vết thương đã đau lại càng đau. Người nọ còn muốn đánh tiếp thì bị vợ ngăn cản, cô Trương tức giận: “Triệu tiên sinh anh làm gì vậy?”
“Thằng nhãi này kiêu ngạo nhỉ, con lão tử mày cũng dám đánh, con mẹ nó có bản lĩnh thì đánh nhau với lão tử, tao đánh chết mày.”
“Được rồi được rồi, nhiều người đang nhìn đấy, anh đúng mực chút đi.”Diệp Thừa thật sự không ngờ lại có người ra tay đánh người ở đây, trong lòng thật sự không phục, thử nghiêm túc đánh với nhau xem, lão thô kệch này chưa chắc đã thắng đâu, chỉ biết đánh lén giống y thằng con lão.
Cậu còn chua kịp mở miệng, một giọng nữ tức giận đã vang lên ở phía sau: “Ồ, đây là dùng tư hình hay trả thù đây? Một người lớn đạp vào bụng một đứa trẻ còn thấy đắc ý quá nhỉ, không ngại mất mặt à.”
“Cô? Cô là ai?”
Diệp Tử nói câu kia xong cũng không thèm để ý đến ông ta, cũng không nhìn Diệp Thừa đang chật vật đứng dậy, trực tiếp nói với cô giáo Trương: “Xin chào, tôi là chị Diệp Thừa, bây giờ chị có thể nói với tôi là đã xảy ra chuyện gì không?”
Để người ta thấy tận mắt em trai mình bị đánh trong văn phòng, tuy cô giáo Trương không có lỗi gì nhưng vẫn thấy chột dạ, nói hết mọi chuyện từ đầu tới cuối rồi còn đề nghị có muốn đưa Diệp Thừa đến bệnh viện kiểm tra không.
Diệp Tử nghe xong liền cười, đặc biệt khinh miệt nhìn mấy người bên kia: “Ý cô giáo là một đám nam sinh không những có ý đồ gây rối với nữ sinh mà còn quần ẩu em trai tôi.” Cô liếc viết thương do dao rạch cũng không tính là lớn trên cổ tay Diệp Thừa: “Tôi cũng không biết là trường học cho phép mang những vật dụng có thể gây thương tích đến trường đấy, sao thế, dao cũng cầm ở tay rồi đấy, nếu không phải em trai tôi học võ từ bé thì bây giờ có khi tôi phải đi đón nó trên bàn mổ rồi ấy chứ.”
Cha mẹ một nam sinh ở bên cạnh phủ nhận: “Chẳng qua chỉ là đồ trang trí làm thành hình dao thôi, em trai cô đánh vỡ đầu con tôi, trong lúc cấp bách nó cũng chỉ muốn rút dao uy hiếp thôi, cũng không phải chủ định dùng.” Ý là nếu con tôi chủ định dùng thì em cô bị thương nhẹ thế chắc.
Diệp Tử giận quá hóa cười: “Giờ ai bị thương người đấy là ông lớn phải không? Một đám giặc cướp đánh bạn, trong tay còn cầm dao nhưng bạn tốt nhất là đừng phản kháng, ngoan ngoãn đứng đó cho người ta chém mới tốt. Nếu bạn ỷ vào thân thủ bất phàm đánh bị thương đám người kia thì bạn đi đời rồi. Đám giặc cướp kia thành kẻ bị hại, còn trách mắng bạn dám phản kháng.”
“Cô có ý gì, ai là giặc cướp?”
“Năm sáu nam sinh thân thể cường trắng có ý đồ gây rối với một nữ sinh, nếu không phải em trai tôi phát hiện sớm thì có khi xảy ra chuyện lớn rồi, xong một đám người ỷ đông hiếp yếu, ông nói xem ai là giặc cướp?”
“Cô………”
“Được rồi, tôi rất bận, không có thời gian tranh cãi với mấy người.” Cô lạnh lùng trừng mắt nhìn người đàn ông vừa đá Diệp Thừa: “Tôi sẽ báo cảnh sát bây giờ, cũng sẽ sắp xếp luật sư, đến lúc đó mời các vị lên tòa đối chất.”
“Diệp Thừa, chúng ta đi, dẫn em đi nghiệm thương xem có bị xuất huyết nội tạng hay gì đó nhờ cú đá của vị tiên sinh kia không.”
Cô vừa nói xong cũng không quản Diệp Thừa phản ứng như thế nào đã xoay người đi ra ngoài, không cho đám người kia có cơ hội phản bác. Đợi cô đi khuất dạng Diệp Thừa mới nhíu nhíu mày, trong lòng rất mất tự nhiên nhưng do dự một lát rồi vẫn đi theo, để lại một đám người mắt to trừng mắt nhỏ, dù bọn họ tức giận nhưng thật sự không ngờ chỉ là một mâu thuẫn nhỏ trong trường học mà người phụ nữ kia lại định báo cảnh sát, còn gọi luật sư, muốn dọa người chắc.
Đặc biệt là người đàn ông vừa ra tay kia, tức giận đỏ bừng mặt, suýt thì lao ra bắt người.
Cô giáo Trương cũng đặc biệt phiền muộn, thật ra trong chuyện này hai bên đều có lỗi nhưng dù sao Diệp Thừa cũng đánh người ta đến nhập viện, cô chỉ nghĩ để cậu xin lỗi rồi gia đình bồi thường chút tiền, xử phạt một chút rồi chuyện cũng qua. Nhưng giờ ầm ĩ thế này, nếu thật sự ồn ào đến tòa án thì không riêng gì cậu mà thanh danh trường học cũng bị hủy, đến lúc đó ảnh hưởng đến việc chiêu sinh thì không biết lãnh đạo trường còn giận chó đánh mèo lên cô thế nào.
Diệp Thừa đi một đoạn thì thấy Diệp Tử đang đứng ở hiên nhà chờ cậu: “Theo chị đi bệnh viện hay về lớp? À, có lẽ cậu muốn trốn học đi đua xe?”
“Liên quan gì đến chị?” Ngữ khí Diệp Thừa lạnh lùng lại trào phúng: “Hơn nữa ai bảo chị tới, chị biến thành chị tôi từ bao giờ thế, tôi không nhớ là chúng ta có quan hệ huyết thống gì.”
Diệp Tử liếc cậu một cái nhưng không nói gì, xoay người chuẩn bị đi thì chuông điện thoại đột nhiên vang lên, cô nhận điện, trong giọng nói lộ rõ vẻ mệt mỏi: “Sao thế, không phải đã xong bản thảo rồi sao? Tôi biết rồi, tôi về tòa soạn ngay. Ừ, không sao, tối qua tôi ngủ bốn tiếng rồi.”
Cô cúp điện thoại, hơi dừng một chút nhưng vẫn quay đầu lại dặn dò một câu: “Cậu…. vẫn nên đến bệnh viện kiểm tra xem sao.”
“Xen vào việc của người khác.” Diệp Thừa hừ một tiếng rồi như cố ý đối nghịch cô đi về phía lớp học. Diệp Tử cũng lười xen vào nữa, mình đang rất vội quản nó có đi hay không.
Mãi đến khi Diệp Thừa ngồi trong lớp cậu mới ý thức được sự khác thường. Nếu bình thường thì cậu đã sớm nhân cơ hội trốn học rồi, giờ lại ngoan ngoãn ngồi trong lớp, chính mình cũng thấy cực kỳ quái dị.
Con mẹ nó có trách thì trách cái ngữ khí Diệp Tử bảo cậu trốn học đi đua xe quá mức khinh miệt, thật sự khiến người ta bốc hỏa.