Lúc Diệp Tử quay lại, Tề Tử Kỷ đã điều chỉnh tốt tâm tình của mình, tươi cười ôn hòa như lúc ban đầu, không nhìn ra một tia buồn bực hay nén giận.
“Viết xong rồi à?” Diệp Tử hỏi anh.
“Ừ.” Anh xoay xoay cổ: “Em thì sao? Gần đây không đăng à?”
“Em còn truyện tồn mà!” Diệp Tử ngồi trên giường, cúi đầu cầm điện thoại nghịch: “Ai giống anh đâu, Kì Tích đại thần.”
Tề Tử Kỷ cũng không phản bác, chỉ cười.
“Kì Tích, anh còn cần dùng máy tính không?” Diệp Tử đột nhiên ngẩng đầu lên hỏi anh.
“Không cần, sao thế?”
Cô xem tin nhắn Lam Khải gửi tới bảo cô tham gia buổi nói chuyện nên không khỏi nghi hoặc: “Giờ em còn chưa tính là đại thần đi, chẳng lẽ anh cũng nhận được quyền tham gia buổi nói chuyện ngay sau quyển đầu à?”
Tề Tử Kỷ cụp mắt nghĩ một lát rồi mới dịu dàng an ủi cô: “Thật ra cũng không khác thế lắm, sau khi hết quyển một, từ quyển hai là có ưu đãi với tác giả có thành tích tốt, đừng căng thẳng.”
Diệp Tử cười cười: “Anh cảm thấy em căng thẳng sao? Em phải lên diễn đàn, cho em mượn máy tính chút.”
Tề Tử Kỷ vừa đứng dậy nhường chỗ cho cô, vừa cười: “Vì có chuyện này nên hôm nay mới cố ý không ra ngoài à?” Anh còn đang nghi hoặc, rõ ràng là hiếu động, mới một tuần mà gần như đã kéo anh đi khắp thành phố S, sao hôm nay lại đột nhiên lựa chọn ở nhà, ra là như vậy.
“Xem như thế đi.” Diệp Tử lên theo giờ đã hẹn trước, số người lên tới bảy nghìn, giọng người chủ trì trong trẻo dễ nghe, đang nói về một số chuyện thú vị của các đại thần Chung Điểm. Vừa thấy cô lên liền chuyển chủ đề: “Lịch sử đen tối của họ không biết tất cả mọi người đã nghe bao nhiêu lần rồi, tôi biết, hôm nay mọi người đến đều là vì Bố Tương Tư, dạo gần đây đề tài về vị đại thần mới nổi này cuồn cuồn không ngừng, hôm nay mọi người có thù báo thù, có oán báo oán, muốn hỏi gì thì………”
Diệp Tử hơi đau đầu, nghiêng mặt hỏi một câu: “Kì Tích, máy anh có phần mềm biến âm không?”
Tề Tử Kỷ sửng sốt nửa giây, trên mặt đột nhiên hiện lên một tia quẫn bách: “Có hay không cũng không quan trọng.”
“Hả, lời này có ý gì?”
Anh ngượng ngùng cười: “Hình như anh đã không cẩn thận bán đồng đội mất rồi.”
“Anh…….” Diệp Tử lập tức hiểu ra, không dám tin nhìn anh, vô cùng đau đớn nói: “Tích Đại, anh bán em lúc nào thế, ít nhất trước khi bán cũng nói với em một tiếng chứ.”
Tề Tử Kỷ bối rối định giải thích lại nghe Diệp Tử nói tiếp: “Em còn muốn tự mình đùa giỡn họ mà!” Vẻ mặt rất là tiếc nuối.
Anh đột nhiên cảm thấy dở khóc dở cười, vẻ mặt rất nghiêm túc: “Thôi mà, thật xin lỗi. Thật ra anh có thể tùy ý cho em đùa giỡn để bồi thường.”
Diệp Tử kinh ngạc trợn tròn mắt, vẻ mặt dại ra. Tề Tử Kỷ liền bật cười: “Nói đùa thôi.”
“Anh anh anh, ai đã dạy hư Tích Đại nhà chúng ta thế này, học được bật lại rồi.” Diệp Tử cười vui vẻ, còn chưa kịp phản công đã nghe người chủ trì gọi mình: “Bố Đại, Bố Đại, cậu đâu rồi?”
Diệp Tử cụp mắt, ánh mắt hiện rõ một tia đùa nghịch nhưng lúc nhìn thẳng lại thì lại có vài phần căng thẳng nhưng cố chống đỡ: “Tích Đại, anh có thể ngồi cạnh em không?”
Tề Tử Kỷ cũng không hỏi lý do, nghe lời kéo ghế lại gần.
Diệp Tử mở mic, cười chào: “Chào mọi người, tôi là Bố Tương Tư, thực vinh hạnh được tham gia buổi nói chuyện hôm nay.”
Diễn đàn im lặng trong chốc lát, rồi sau đó điên cuồng bình luận.
“Kháo kháo kháo, quả nhiên Bố Tương Tư là nữ.”
“Không phải đang dùng phần mềm biến âm à.”
“Là thật hay giả thế?”
“Tôi tỏ vẻ bị kinh hãi.”
“(╯‵□′)╯︵┻━┻, cậu nói với tôi
do một cô gái viết ra, không phải đang đùa tôi chứ.”
Giọng điệu Diệp Tử tràn đầy ý cười: “Ha ha, mọi người đoán đúng rồi, tôi đang dùng phần mềm biến âm. Thế nào, giọng này có phải rất đáng yêu không.”
Độc giả bị cô trêu đến hỗn loạn.
“Rốt cuộc là nam hay nữ đây?”
“Fuck, ngữ khí mất hồn thế này mà là ngự tỷ, hẳn là biến âm rồi.”
Diệp Tử chỉ nói mấy câu đã làm không khí dâng cao, cũng quấy rối tất cả câu hỏi định trước, người chủ trì cũng thầm nói ‘Fuck’ trong lòng, nhất thời còn chưa kịp phản ứng để khống chế cục diện.
“Tôi chỉ muốn biết rốt cuộc Tích Đại ở bên ai, Bố Đại hay Lạc Cận? Cầu đáp.”
Diệp Tử liếc thấy câu này, ý cười ở khóe môi càng trở nên âm hiểm.
“Hả? Lạc Cận, ai vậy, tôi chưa từng nghe nói.”
Fan Kì Tích nghe vậy lập tức sôi trào, bọn họ thấy Bố Tương Tư trả lời trực diện câu này càng hăng say bình luận.
“Hình như Bố Đại không có weibo.”“Đúng vậy, Bố Đại lên xem sẽ thấy, Lạc Cận là tác giả bên Lục Giang, gần đây tương tác với Tích Đại rất nhiều, nghe nói đã ở bên nhau.”
Diệp Tử cười liếc Tề Tử Kỷ một cái, anh vốn đang nhìn màn hình nhưng cảm giác được ánh mắt của cô liền nghiêng đầu nhìn cô một cái, đáy mắt hàm chứa một tia bất đắc dĩ. Cô đắc ý nhíu mày, rõ ràng là đang mỉm cười nhưng giọng nói lại có một tia khiếp sợ và bối rối.
“Hả, vậy sao? Ha ha, chuyện này tôi không rõ lắm, mọi người đi hỏi Kì Tích đi. Hôm nay vẫn nên tâm sự về
.” Cô máy móc nói, vẻ thất hồn lạc phách trong giọng nói đặc biệt rõ ràng thậm chí còn có vài tiếng nức nở loáng thoáng.
“Đột nhiên cảm thấy có chút ngược là sao?”
“A a a~~~, ngược quá, ngữ khí Bố Đại làm tôi muốn khóc.”
“Bổ não hai mươi vạn chữ truyện ngược.”
“Aizz, không phải định diễn ngược thật đấy chứ.”
“Cược năm đồng, Bố Tương Tư thích Kì Tích.”
Diệp Tử nhẹ nhàng cười cười: “Thật xin lỗi, tôi có việc một chút, mọi người có thể chờ một chút không?”
Cuối cùng người chủ trì cũng tìm được cơ hội xen mồm: “Ha ha, không có việc gì, Bố Đại mau đi đi, vừa rồi nói chuyện phiếm lâu như vậy rồi, lát về sẽ bắt đầu hỏi đáp nha.”
Bình luận lại càng nhiều như thác đổ.
“Không phải Bố Đại trốn vào WC khóc chứ.”
“Bố Tương Tư hẳn là con gái thật.”
“Cỏ đầu tường lại phản chiến Tích Tư đảng, Bố Đại đừng khóc!”
Diệp Tử tắt mic rồi kéo ghế lui ra vài bước, lấy tay che miệng cười sặc sụa.
“Em ấy!” Tề Tử Kỷ bàng quan từ đầu tới đuôi, trong lòng không quan trọng chuyện này.
“Kì Tích, nói cho em biết, anh yêu em hay yêu Lạc Cận hơn đây?” Diệp Tử đùa với anh, ngữ khí nghiền ngẫm.
Tề Tử Kỷ thản nhiên nhìn ánh đèn xanh trên máy tính báo mic vẫn mở, gần như có một loại xúc động muốn ôm trán.
Vì Diệp Tử quay người lại nhìn Tề Tử Kỷ nên không để ý là lúc nãy cô tắt mic nhưng bấm không chuẩn, mic vẫn mở, các bạn độc giả một phút trước còn đang chìm đắm trong bi thương giờ gần như điên rồi.
Anh hơi ngại nhưng vẫn phối hợp trả lời một câu: “Yêu…. yêu em hơn.”
Diệp Tử vui vẻ nhưng vẫn cố ra vẻ: “Yêu em hơn thì sao tất cả mọi người đều nói anh ở bên Lạc Cận?”
Tề Tử Kỷ quay đầu lại nhìn bức thêu đang được đóng khung treo trên tường: “Em thấy sao?”
“Ha ha ha ha…. vì cả hai người đều là lão nương!”
Anh rõ ràng nhìn thấy, cô vừa dứt lời là những bình luận phía dưới dừng nửa giây, sau đó lại dùng tốc độ như tên lửa tăng vòn vọt.
“Quả nhiên trêu đùa độc giả là vui vẻ nhất, không ngờ bọn họ không ai đoán được Bố Tương Tư và Lạc Cận là cùng một người. Nghĩ vậy mới thấy, quả nhiên vẫn là Kì Tích anh giỏi nhất!”
Khóe miệng Tề Tử Kỷ hơi run rẩy: “Ừ.”
“Anh đoán xem, nếu họ biết em và Lạc Cận là một thì sẽ phản ứng thế nào?” Diệp Tử hứng trí nhíu mày.
“Chắc không cần đoán đâu.” Anh cười: “Em quay lại nhìn màn hình sẽ thấy.”
“Hả?” Diệp Tử nghi hoặc quay đầu lại, rồi ngay lập tức muốn đập đầu mình.
“Kháo kháo kháo kháo kháo, nhân tính đâu?”
“Chưa từng gặp tác giả nào vô sỉ như vậy.”
“Chưa từng gặp tác giả nào vô sỉ như vậy +1.”
“Chưa từng gặp tác giả nào vô sỉ như vậy +2.”
“Chưa từng gặp tác giả nào vô sỉ như vậy +10086, đội ngũ phía sau mời xếp hàng trật tự.”
“”Chưa từng gặp tác giả nào vô sỉ như vậy +n lần.”
“Kì —— Tích ——” Cô kéo dài âm cuối.
Anh cười cực kỳ thuần khiết, giơ hai tay đầu hàng, ngữ khí còn rất chân thành: “Anh không làm gì cả, hơn nữa còn rất cố gắng để phối hợp với em mà.”
“Anh không nhắc em?” Diệp Tử nhào vào anh như một con báo, cắn cổ anh lắc lắc: “Hình tượng tri thư đạt lí tao nhã lễ độ của emmm!”
Đoạn ghi âm trong buổi nói chuyện này được truyền bá khắp nơi, chỉ cần có người hỏi đến quan hệ giữa Kì Tích với Bố Tương Tư và Lạc Cận thì sẽ có người cao ngạo gửi cho người đó một tập tin ghi âm, thờ ơ lạnh nhạt nhìn một đám ngây thơ bị sự thật tàn phá.
Cho nên, trước khi theo dõi weibo của họ, xin hãy suy nghĩ cẩn thận, bằng không bạn sẽ được thấy kỹ năng ngược chó độc thân cao cấp nhất của họ.