Một tuần sau Diệp Tử nhận được bộ áo cưới kia, đến giờ cô mới biết Thần Hi không chỉ mua nhẫn với áo cưới xong rồi mà đến cả thiệp mời đính hôn cũng đã phát hết cho cả công ty.
Cô tìm Thần Hi chất vấn thì chỉ được một câu thản nhiên: “Lúc trước đã nói là chờ em đi công tác về rảnh sẽ đính hôn mà. Lần trước anh hỏi em có thích bộ váy cưới kia không em cũng nói thích.”
“Em nói lúc nào?” Diệp Tử hoài nghi nhìn anh.
“…. Em không nhớ sao?”
Diệp Tử thật sự không nhớ, cô chỉ nhớ Thần Hi từng hỏi bao giờ thì có thể kết hôn nhưng cô đã từ chối, nói nên đính hôn trước thì hơn.
“Thật ra…….” Thần Hi dừng một chút: “Em không muốn đính hôn với anh đúng không?”
Không đợi Diệp Tử trả lời anh đã cụp mắt che dấu sự ảm đạm nơi đáy mắt rồi vờ thoải mái: “Anh hiểu rồi. Coi như em chưa nói gì vậy, khách sạn đã đặt anh sẽ hủy, bạn bè trong công ty anh cũng sẽ giải thích rõ ràng với họ.”
Nghe anh nói vậy Diệp Tử thật sự cảm thấy chua xót trong lòng, cảm giác như mình là ác nữ đùa giỡn tình cảm của người khác: “Em không có ý này nhưng tại sao không nói trước với em một câu đã…….”
Thần Hi lại cường điệu một lần: “Anh đã nói với em rồi.”
Diệp Tử đột nhiên không biết nên nói gì khi thấy vẻ mặt anh lúc này, có phải vì biết Thần Hi rất thích mình nên mới thản nhiên đón nhận sự chăm sóc và theo đuổi của anh, càng ngày càng tùy hứng, càng ngày càng không để ý đến cảm nhận của anh không?
“Không sao đâu.” Thần Hi nhìn Diệp Tử ngẩn ra liền điều chỉnh vẻ mặt mình rồi cười xoa đầu cô: “Đừng nghĩ nhiều, là anh nóng vội không nghĩ đến cảm nhận của em, anh sẽ xử lý tốt.”
Diệp Tử nắm chặt lấy tay anh rồi đột nhiên nhếch miệng: “Thần Hi, anh đang lạt mềm buộc chặt đấy à? Cố ý nói thể để em áy náy đúng không?”
“Đúng vậy.” Anh gật gật đầu cười vang, kéo tay cô lại hôn: “Có tác dụng không? Em có thấy mình thích anh nhiều hơn một chút không?”
Diệp Tử lập tức cảm thấy nếu người đàn ông này mà vào tổ Công tâm thì sẽ cướp bát cơm của không ít người đấy, nếu đã chuẩn bị hết rồi thì thuận theo an cũng không sao: “Bỏ đi, nếu đã phát thiệp mời hết rồi thì cứ cử hành lễ đính hôn đi.”
Diệp Tử không để anh kịp vui vẻ đã tiếp một câu: “Dù sao đính hôn cũng không có nghĩa là kết hôn, nhiều người hủy hôn lắm.”
Thần Hi: “………”
Ngoại truyện 2Sau khi làm lễ đính hôn Diệp Tử đã trở thành vị hôn thê danh chính ngôn thuận của anh, hai người cũng có thể làm đến bước cuối cùng. Thần Hi vô cùng vui vẻ đặt ra một mục tiêu là nhất định phải làm Diệp Tử nhà mình khóc một lần.
Anh biết Diệp Tử thích khiêu khích anh nhưng thực chất cô đã trải qua quá nhiều thế giới, nhìn bề ngoài thì có vẻ không để ý đến quan hệ nam nữ nhưng thật ra cô lại có bệnh sạch sẽ nhẹ. Cô có thể ôm hôn nhưng nếu chưa phải quan hệ chính thức thì cô sẽ không giao bản thân mình ra, những điều này Diệp Tử chưa bao giờ nói ra miệng nhưng anh có thể cảm giác được, cũng may anh luôn có thể tự khắc chế và cũng biết cách để khắc chế bản thân.
Cũng vì thế nên vào đêm hôm đính hôn, thấy Diệp Tử hưng phấn chuẩn bị một đống đạo cụ đầu óc Thần Hi trở nên trống rỗng. Đến lúc phục hồi tinh thần thì thấy hai tay mình đã bị trói vào đầu giường, Diệp Tử đang ngồi trên người anh cởi quần áo cho anh, đổ một ít mật ong lên cơ bụng anh rồi cúi đầu liếm cắn.
Thần Hi cảm thấy máu trong người sôi trào, thân thể cứng đờ nhưng vì hai tay bị trói nên không thể làm gì được.
Tuy đêm đó thật sự rất sảng khoái nhưng Thần Hi lại cảm thấy tôn nghiêm đàn ông của mình bị xâm phạm. Rốt cuộc là mình đã hiểu lầm chỗ nào mà trước lúc vào phòng còn tự nhủ phải dịu dàng với cô một chút.
Sau khi có nhận thức mới với cô Thần Hi quyết định tận sức hoàn thành sự nghiệp trăm năm làm Diệp Tử khóc trên giường.
Anh xem cả một ổ cứng phim đen, làm tốt mọi chuẩn bị chỉ để làm Diệp Tử khóc một lần nhưng thực tế đều tàn khốc, khi anh đã mệt đến bủn rủn cả người thì cô vẫn còn sức cười cắn day day vành tai anh: “Hôm nay tiểu chính thái rất cố gắng, nào….” Cô dùng giọng mũi nói nốt nửa câu sau: “Nhanh lên chút.”
Đế tận khi Thần Hi mệt nằm vật ra giường vẫn không thể làm Diệp Tử khóc được.
Ngoại truyện 3
Thần Hi chuẩn bị đưa Diệp Tử đi nghỉ tuần trăng mật, anh hỏi cô muốn đi đâu, Diệp Tử nghĩ một lát rồi trả lời: “Tìm một thế giới nhiệm vụ dạo một vòng đi, nghe nói gần đây công ty đang triển khai dịch vụ này, chúng ta có thể đi làm chuột bạch.”
Thần Hi nghe vậy vuốt nhẹ tóc cô: “Vậy…. đi đâu bây giờ? Thật ra anh muốn đến thế giới nhân thú, kỳ động dục ở đó thật khiến người ta động lòng, báo gấm mạnh mẽ cùng cô gái mười bảy tuổi gầy yếu của loài người, hình ảnh ấy nhất định rất đẹp. Hoặc thế giới ABO cũng được, ngửi thấy mùi là không còn sức phản kháng, ngã vào lòng anh chỉ có thể bị động đong đưa thân mình, mặt mũi đỏ ửng chảy nước mắt, hoặc là……”
“Này.” Diệp Tử ngắt lời anh, liếc qua phần thân dưới của người nào đó: “Anh cảm thấy mình của thế giới thật quá mức bất lực nên mới muốn đến thế giới giả tìm cảm giác mạnh mẽ à? Thật là đáng thương.”
Thần Hi đỏ bừng mặt nhưng nhanh chóng cười hôn môi cô: “Xem ra Diệp Tử nhà ta không hài lòng với anh đây, anh sẽ tiếp tục cố gắng.”
Nói xong anh ngồi dậy bế Diệp Tử vào trong dạy dỗ cô trên giường.
Cuối cùng tuần trăng mật của bọn họ tới một thế giới viễn tưởng trong tương lai, tuy robot máy móc rất tuyệt nhưng Thần Hi vẫn thấy đáng tiếc.
Không biết đến bao giờ mới có thể lừa cô đến thế giới nhân thú.