Nữ Phụ Cầu Ly Hôn Hằng Ngày

Chương 258: Phiên Ngoại: Chu Lệnh & Giang Dĩnh

Trước Sau

break

Sau khi về nước, dốc sức làm việc đến tận hôm nay, Chu Lệnh hầu như không còn thời gian để tham gia các buổi họp lớp. Dù Hải Thị là quê hương của anh, nơi này có trường mẫu giáo, tiểu học, cấp hai, cấp ba của anh, nếu tính ra, bạn học nhiều vô số kể.

Dù vậy, thỉnh thoảng vẫn có một hai người bạn học giữ liên lạc và rủ anh tham gia họp lớp.

Anh đều từ chối.

Hôm nay, một người bạn cấp ba lại nhắn tin WeChat:

“Chu Lệnh, thật sự không đến à? Hôm nay cũng không đông lắm, chỉ có vài người thôi. Bọn mình hẹn ở quán trà Thanh Sơn, chỗ này yên tĩnh, không có người lạ.”

Chu Lệnh nhìn lướt qua tin nhắn, trả lời gọn: “Không được, tối nay còn có công việc.”

Anh từ chối thẳng thừng, thậm chí còn chẳng xem địa chỉ.

Chiều tà.

Bên ngoài trời mưa lất phất, thời tiết hơi lạnh. Chiếc xe đã chờ sẵn dưới lầu. Chu Lệnh khoác áo, chỉnh lại tay áo rồi bước ra. Thư ký của anh đi theo sau, mở cửa xe.

Anh lên xe.

Thư ký đóng cửa, ngồi vào ghế phụ.

Chiếc xe màu đen lăn bánh, hướng đến địa điểm đã hẹn. Quán trà Thanh Sơn là một trong những tiệm trà nổi tiếng ở Hải Thị. Ở đây có đàn tranh đệm nhạc, trà sư pha trà, không gian tao nhã. Ban đêm, quán chỉ phục vụ ba phòng VIP. Lấy rừng trúc làm phong cách chủ đạo, ánh đèn vàng ấm áp, giai điệu đàn tranh du dương khiến không gian trở nên thanh nhã. Trà sư đang pha trà, từng động tác tinh tế, ngón tay mềm mại, khí chất nhã nhặn. Bên cạnh, nghệ sĩ đàn tranh đang đệm nhạc cho trà sư. Nhưng lúc này, trước mặt cô có vài người đứng chặn.

Một giọng nam cười nói:

"Ơ... Đây không phải là Giang Dĩnh sao?"

"Đúng là cô ấy."

"Sao lại chơi đàn ở đây?"

"Trước kia không phải thi đậu Bắc Ảnh à?"

Nhóm năm người, một nam, bốn nữ, bàn tán về nghệ sĩ đàn tranh trước mặt.

Cái tên Giang Dĩnh khiến Chu Lệnh cảm thấy quen thuộc.

Anh nhíu mày, liếc nhìn sang bên đó mấy người kia gần như chắn hết tầm nhìn. Qua khe hở, anh thấy một cô gái đang cúi đầu, ngón tay thon dài khảy trên dây đàn, động tác nhanh nhẹn mà linh hoạt.

Cô hoàn toàn không để tâm đến nhóm người trước mặt.

Chu Lệnh thu ánh mắt lại.

Anh chợt nhớ ra, khoảng thời gian trước, anh đã thấy gương mặt quen thuộc này ở trạm xe buýt.

Đúng vậy.

Cô chính là bạn cùng bàn của anh thời cấp ba.

Thư ký của anh cũng nhìn theo, nhận ra nghệ sĩ đàn tranh kia. Ánh mắt anh ta lóe lên suy tư, rồi lập tức dẫn Chu Lệnh vào phòng VIP trong cùng.

Người hẹn gặp đã đến trước, hai bên bắt tay, trò chuyện vài câu về tình hình gần đây, sau đó ngồi xuống.

Thư ký của đối phương hỏi: "Chu thị trưởng có muốn mời nghệ sĩ đàn tranh vào không?"

Chu Lệnh khẽ cười: "Tùy mọi người, nếu muốn thì cứ mời."

Người thư ký nhìn cấp trên của mình, rồi thư ký của Chu Lệnh đẩy nhẹ gọng kính, đáp: "Tôi sẽ sắp xếp."

Nói rồi, anh ta đứng dậy bước ra ngoài.

Chỉ chốc lát sau, nghệ sĩ đàn tranh được mời vào Chu Lệnh đang trò chuyện, vô tình xoay đầu lại bắt gặp Giang Dĩnh đứng ngay cửa. Cô cũng không ngờ sẽ gặp lại anh ở đây. Mấy năm qua, anh không thay đổi nhiều. Chỉ là khuôn mặt trở nên nghiêm nghị hơn mà thôi.

Trước đây.

Anh từng ngồi ngay bên cạnh cô, nhưng lúc nào cũng ngủ gật.

Quan hệ giữa hai người cũng chỉ như vậy, thỉnh thoảng cô mượn bút của anh, anh thì lấy thước của cô. Ngoài ra, cả hai gần như không nói chuyện riêng tư. Nhưng suốt hai năm, họ vẫn là bạn cùng bàn.

Lúc đó, điều kiện gia đình cô vẫn còn rất tốt nghĩ đến đây, Giang Dĩnh cúi đầu, bước đến chỗ đàn tranh, ngồi xuống ghế. Ngón tay thon dài nhẹ nhàng lướt qua dây đàn.

Chu Lệnh thấy cô ngồi xuống, liền thu ánh mắt lại, tiếp tục trò chuyện với đối tác, tiếng đàn vang lên. Âm điệu nhẹ nhàng lan tỏa trong không gian.

Giang Dĩnh bất giác suy nghĩ.

Hình như anh đã trở thành thị trưởng.

Trên nhóm WeChat bạn học có người từng nhắc đến...

Thỉnh thoảng, cô cũng thấy anh xuất hiện trên TV.

Cuộc trò chuyện kéo dài hơn ba tiếng. Đến khi tạm dừng, tiếng đàn vẫn vang vọng trong không gian.

Chu Lệnh vô thức nhìn sang cô vẫn cúi đầu chơi đàn, động tác thuần thục, váy dài tinh tế, phong thái sạch sẽ mà tao nhã. Thư ký của anh giơ tay ra hiệu cho Giang Dĩnh. Cô ngẩng đầu, liếc nhìn anh ta một cái, rồi khẽ gật đầu, buông tay khỏi dây đàn.

Thư ký liếc nhìn Chu Lệnh, sau đó nói với cô:

"Cô có thể ra ngoài trước."

"Được."

Giang Dĩnh đứng dậy, vuốt lại vạt váy rồi rời khỏi phòng. Về đến phòng nghỉ, cô lấy điện thoại ra. Màn hình tràn ngập tin nhắn WeChat và cuộc gọi nhỡ.

Một số cuộc gọi cô không dám nghe.

Nhóm bạn học trên WeChat cũng liên tục tag cô. Nhưng cô không muốn trả lời.

Cô nhanh chóng thu dọn đồ đạc, khoác túi lên vai rồi bước ra ngoài.

Bây giờ đã hơn 10 giờ rưỡi.

Cô định gọi taxi.

Trước cửa quán trà Thanh Sơn.

Giang Dĩnh cúi đầu mở ứng dụng đặt xe.

Không xa đó, một chiếc xe màu đen từ bãi đỗ xe chầm chậm lăn bánh, đèn xe rọi sáng cả con đường tĩnh mịch.

Thư ký của Chu Lệnh nhìn thoáng qua, rồi lại nhìn về phía Chu Lệnh đang nhắm mắt dưỡng thần trong xe. Không khí trong xe rất yên tĩnh. Giọng anh có chút mệt mỏi nhưng vẫn nhạy bén hỏi: "Chuyện gì?"

Nói rồi, anh mở mắt ra. Đôi mắt thoáng qua tia sắc bén.

Thư ký hơi chần chừ, rồi lắc đầu: "Không có gì, ngài cứ nghỉ ngơi đi."

Chu Lệnh không nói gì thêm, nhưng vô thức nghiêng đầu ra ngoài cửa sổ ngay lập tức, anh nhìn thấy cô gái đứng trước cửa quán trà. Chiếc váy dài khẽ bay theo gió, cô cúi đầu nhìn quanh, trên tay vẫn cầm điện thoại.

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc