Khuôn mặt Chu Mạt dù bị hóa trang lấm lem nhưng lại vô cùng sinh động, khiến đạo diễn cũng hơi sững lại, nhanh chóng bắt trọn khoảnh khắc này qua ống kính. Đỗ Liên Tây thẹn quá hóa giận, hung hăng vung roi da màu đen từ phía sau, quất thẳng về phía Chu Mạt. Chu Mạt bật cười lớn, vội vàng lùi lại nhưng lại vấp bậc thang, ngã sóng soài xuống đất trong tư thế cực kỳ thảm hại.
Miệng cô vẫn còn cắn chặt chiếc màn thầu, thậm chí nó còn bị bẩn theo...
Đỗ Liên Tây tức giận định vung roi lần nữa, nhưng động tác lại khựng lại. Ánh mắt cô ta khẽ thay đổi...
Không khí xung quanh cũng có chút kỳ lạ. Những người có mặt ở phim trường theo ánh nhìn của Đỗ Liên Tây mà đổ dồn về một hướng. Chu Mạt vẫn đang nửa ngồi nửa quỳ trên bậc thang, cũng tò mò nhìn theo.
Chỉ thấy một chiếc Land Rover màu đen dừng lại cách đó không xa.
Cửa xe mở ra, một người đàn ông khoác trên mình bộ vest đen bước xuống. Anh ta khẽ cúi đầu chỉnh lại tay áo, đồng thời tháo kính râm xuống, để lộ đôi mắt hẹp dài sắc bén quét nhìn về phía này.
Chu Mạt: "......"
Ồ.
Nam chính, Tạ Sạn.
_____________________________________________
Không khí trở nên trầm mặc trong vài giây.
Tạ Sạn đặt một tay lên tay vịn ghế, đầu ngón tay gõ nhịp nhẹ, khớp xương rõ ràng. Chiếc áo sơ mi trắng của anh hơi mở ở cổ, tạo cảm giác lạnh lùng, xa cách. Hồi lâu, anh hơi nghiêng người về phía trước, một tay đặt lên đầu gối, ánh mắt lãnh đạm nhìn Chu Mạt:
"Tôi và... Đỗ Liên Tây lên hot search, cô rất vui sao?"
Giọng nói mang theo một nhịp ngắt quãng, như thể đang suy xét điều gì đó.
Anh khẽ nhướn mày, biểu cảm có chút nghi hoặc, không tin tưởng.
Bên cạnh, dì Chu cũng buông quả táo trong tay xuống, trầm mặc nhìn Chu Mạt.
Chu Mạt đứng ở cửa, vẫn là bộ quần short đen và áo trắng mặc từ sáng. Chiếc áo sơ mi được thắt nút cao, để lộ vòng eo mảnh mai, trắng nõn. Đôi chân dài thẳng tắp nổi bật dưới ánh mặt trời. Mái tóc ngắn ôm lấy khuôn mặt thanh tú, cong cong nơi chân mày càng làm tăng thêm vẻ sắc sảo. Ánh mặt trời từ phía sau chiếu tới, tạo thành một vầng sáng nhàn nhạt quanh người cô.
Dưới ánh mặt trời, Chu Mạt thoạt nhìn mong manh, có chút nhu nhược, nhưng đồng thời cũng mang theo nét đẹp dịu dàng, cuốn hút.
Tạ Sạn lướt mắt qua đôi chân dài của cô, ánh nhìn dừng lại trong chốc lát rồi lập tức rời đi, chuyển sang quan sát đôi mắt cô. Dường như anh đang muốn nhìn thấu suy nghĩ thật sự của cô qua ánh mắt ấy.
Đây đúng là một cơ hội tốt đối với Chu Mạt. Một cơ hội để cô thể hiện rõ lập trường của mình, cũng là một bước đệm để rời khỏi căn hộ này. Sau này, nếu ly hôn, mọi thứ cũng sẽ dễ dàng hơn. Tránh để Tạ Sạn luôn nghĩ rằng cô yêu anh đến mức không thể rời bỏ.
Chu Mạt bước vào phòng khách, ngồi xuống đối diện Tạ Sạn trên ghế sô pha. Hai chân bắt chéo, lưng tựa hờ hững vào thành ghế, đôi môi khẽ nhếch lên một nụ cười đầy ẩn ý.
Tạ Sạn dựa tay lên đầu gối, hơi nhướng mày, lặng lẽ nhìn cô.
Căn phòng chìm vào sự tĩnh lặng.
Hồi lâu.
Chu Mạt khẽ gật đầu, mỉm cười:
“Đúng vậy, tôi rất vui.”
Tạ Sạn không nói gì, chỉ im lặng nhìn cô.
Chu Mạt tiếp tục: “Anh nghĩ tình yêu có thể kéo dài bao lâu? Kỳ thực, nó rất ngắn ngủi. Năm năm đã đủ để bào mòn hết mọi tình cảm ta dành cho anh.”
Tạ Sạn trầm giọng: “Ừ.”
Một tháng trước, chính người phụ nữ này đã gọi điện cho anh, khóc lóc nói yêu anh.
Nói rằng nhớ anh.
Tạ Sạn vẫn giữ vẻ mặt dửng dưng, không nhìn ra là tin hay không tin.
Chu Mạt không để tâm, tiếp tục nói:
“Vậy nên, anh muốn đi tìm chân ái của mình thì cứ đi. Ví dụ như Đỗ Liên Tây, cô ấy xinh đẹp, lại rất hợp với anh.”
Dù sao thì cô cũng đang góp một phần sức giúp nam chính và nữ chính của quyển sách này đến được với nhau.
Tạ Sạn thu tay lại khỏi đầu gối, tựa người ra sau, cánh tay chống trên tay vịn ghế, lắng nghe như thể đang thưởng thức một câu chuyện nhàn nhạt.
Thần sắc anh ta vẫn lạnh nhạt, không chút biểu cảm.
Chu Mạt: “......”
Vậy rốt cuộc là có phản ứng hay không?
Cô theo bản năng liếc nhìn Dì Chu ở bên cạnh.
Biểu cảm dì Chu cũng vô cùng khó tả, rõ ràng là không mấy tin tưởng những lời cô vừa nói.
Chu Mạt: “......”
Chỉ trong một giây, Chu Mạt bất giác cứng đờ, chân trắng nõn vô tình đụng vào bàn trà. Cơn đau nhói khiến cô khẽ cau mày, nuốt nước bọt rồi chậm rãi nói tiếp:
“Tôi nói thật đấy, còn nữa tôi muốn—”
Còn chưa kịp thốt ra ba chữ “dọn ra ngoài”, chuông điện thoại chợt reo lên, cắt ngang lời cô.
Dì Chu đứng dậy, với tay cầm điện thoại và bắt máy.
“Chào ngài.”
Khoảng một giây sau, sắc mặt dì Chu có chút phức tạp, bà liếc nhìn Chu Mạt, khiến cô bối rối không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“Vâng, thưa lão gia tử.”
Chu Mạt lập tức giật mình.
Là… ông nội Tạ sao?!
Dì Chu xoay người, đưa điện thoại cho Tạ Sạn.
“Ông nội gọi.”
Chỉ trong khoảnh khắc, ánh mắt Tạ Sạn chợt sắc bén, anh vươn tay nhận lấy điện thoại, nhưng trước khi áp lên tai, ánh nhìn anh vẫn không rời khỏi Chu Mạt.
Chu Mạt: “......”
Ông nội đã nói gì thế?
Tạ Sạn vắt chéo chân, khẽ kéo cổ áo sơ mi rồi trầm giọng “Alo.” một tiếng.