Sáng hôm đó Từ Hoan đến công ti với một tinh thần rất đỗi phẫn uất, cô chỉ muốn cầm theo một chai rượu, nốc say thật say rồi học Chí Phép đi chửi Trời, chửi đời rồi lại chửi từng thành phần trong cái công ti chó má này, sau đó lại chửi cái thằng khốn ngày hôm qua lại lợi dụng lúc cô uống say rượu thế quai nào lại kéo cô lên giường bắn pháo ngang nhiên như vậy.
Nhắc tới chuyện tối hôm qua, hạ bộ của cô lại tê rần một trận suýt nữa khiến cô khuỵ ngã xuống ngay giữa hành lang.
Cô đang mếu máo thì Tịnh An từ đâu bay tới, nắm vai cô dựng thẳng lên.
“Cái con này ngày hôm qua mày đi đâu mất thế hả? Tao gọi mấy chục cuộc cũng không được. Khốn kiếp tửu lượng đã thấp thì đừng ra gió chứ!!” Tịnh An cầm vai cô lắc lắc như đang muốn đòi mạng vậy. Đầu đau như búa bổ khiến cô đối với mọi thứ mẫn cảm hơn nhiều, đối diện với cái loa phóng thanh này chỉ có sợ chứ không có lấy tay bịt lại khoá cổ như thường.
“Đau đầu quá, mày nói nhỏ lại chút đi…” Cô xoa xoa huyệt thái dương. “Tao thấy mày đi đâu đó nên tao đi theo, sau lại không biết làm sao về nhà được. Điện thoại hết pin cũng không sạc luôn.”
Tịnh An nghe vậy cầm cô xoay xoay mấy vòng, thấy cô không mất miếng thịt nào mới an tâm vuốt ngực.
“Mày làm tao sợ chết được, đi rót tí nước cho mày mà quay lại lại chẳng thấy đâu, chỉ sợ có tên biến thái nào cắp mày chạy đi đâu.” Khoé miệng Từ Hoan giật giật. “Lần sau đi uống rượu tao phải mang cho mày cái xích chó mới được mà!” Đến lúc này Từ Hoan mới nhẹ cười.
“Ừ ừ, con sen mày lần sau nhớ trông chừng thuộc hạ kĩ một chút, lũ cẩu tặc dạo này gần Tết túng thiếu làm càng lắm.” Cô nói mỉa mai.
“Hầy, giờ chắc đau đầu lắm hả, lại đây uống nước uống nước!!”
Nhờ nguồn quang năng lạc quan Tịnh An phóng ra chíu chíu, mầm cây nhỏ xiêu vẹo Từ Hoan rốt cuộc cũng vượt qua được buổi sáng ở công ti.
“Nghe nói chiều này đại diện bên công ti KS đến để bàn về cái hạng mục công viên trò chơi của cô ả Hạ Lam đó đúng không?” Tịnh An miệng nguồm ngoàm bánh sandwich vừa nói.
“Đừng nói về Hạ Lam như vậy.” Cô nhíu mày, phận nhân vật phụ thì tốt nhất không nên dây dưa với nam chính nữ chính làm gì. “Hạng mục đó hơi quá tầm nhưng nàng ta còn có Tống Phi chống lưng, sẽ không thất bại đâu. Đến lúc nó thành công cái đứa chuyên đi bóp mầm non từ trong trứng nước như mày lại chả nhục nhất.”
“Hừ, cô ta có cái gì tốt trừ việc có bạn trai vừa giàu vừa đẹp trai chứ?” Tịnh An phồng mũi. “Tính cách thì yếu đuối, hết lần này tới lần khác thành công không phải vì ăn may cũng vì có Tống Phi tiếp tay, thế mà lại mang cái danh ‘thông minh’ kia cơ đấy! Mày đã đọc bản báo cáo của cô ta chưa? Lỗi tùm lum lại còn phi thực tế, thật đ*o hiểu nổi.”
“Ừ ừ, cứ than đi, tao chỉ muốn nhắc mày là hình như tiền bối mới đi du học về công khai đối đầu với Tống Phi định đập chậu cướp hoa đấy.” Từ Hoan đặt muỗng xuống. Cô đói không thể tả nhưng chả hiểu sao lại chẳng buồn ăn, cứ nhớ đến cảm giác miệng lưỡi giao triền tối qua, bụng lại quặng lại chả muốn tiêu hoá nữa.
“Lại nữa á?????” Tịnh An cơ hồ muốn phun cả cái bánh sandwich ra bàn.
“Lần thứ BA trong năm rồi đấy!”
Cô chỉ nhích vai. Nữ chính mà, muốn gì chả có.
“Mày thử nghĩ xem, bây giờ mà có một thằng đàn ông so với Tống Phi đẹp trai hơn, giàu hơn, quyền lực hơn, mày có cá với tao 100 ngàn con nhỏ Hạ Lam sẽ bỏ Tống Phi mà theo anh ta không?” Tịnh An nói nhỏ.
“Ai biết được, có khi cũng nên.” Nhớ đến Tống Phi cô lại thấy tim có chút đau. Rõ ràng cô thích anh ấy không phải vì tiền, vì bạc, vì nhan sắc, thành tâm hết lòng, rốt cuộc anh lại đi thích cô gái lọ lem với quá khứ đau buồn đó. Rốt cuộc cô ta thật sự chỉ hơn người ta cái danh phận nữ chính mà thôi.
Nhưng nhân vật phụ thì không được hạnh phúc sao?
Cô nhất thời nhìn dĩa cơm mà ngẩn ngơ, một nổi khó chịu dâng lên từ dạ dày đến tận họng cô, làm cô không cách nào ăn thêm một muỗng cơm nào nữa.
“Tao…”
“Á chết, gần hết giờ rồi! Mau mau ăn mau lên con này!!” Tịnh An ra sức tống một nửa cái bánh sandwich còn lại vào họng, hối thúc Từ Hoan ăn mau lên. Nhưng cô căn bản là không muốn ăn nên chỉ đứng lên rồi đi lên phòng làm việc ở tầng ba công ti.
Chỉ là vào thang máy, lại bắt gặp Hạ Lam cùng Tống Phi.
“A, Từ Hoan!” Tống Phi là người chào hỏi trước. Anh lúc nào cũng tự tin, chủ động như vậy, khí tràng kể từ khi anh tốt nghiệp quả thật chỉ có tăng chứ không giảm. “Tối hôm qua em đi đâu thế? Làm Tịnh An chạy loanh quanh hỏi khắp nơi.”
“Em về nhà thôi mà, điện thoại lại hết pin, về nhà cũng quên sạc luôn nên mới vậy.” Nhưng thứ cô thích về anh, chính là khi anh mỉm cười khi ăn bánh ngọt, khi anh thích thú cười toe khi đến công viên trò chơi, còn có khi anh tự nấu cháo cho bản thân khi ốm, còn thành thật đi học rồi lén trốn lên tầng thượng thút thít. Cô tự hỏi Hạ Lam có biết những điều đó không?
“Thật luôn, cậu làm anh ấy cũng lo sốt vó lên cả. Lại còn gọi cả lễ tân hỏi xem cậu ở đâu.” Hạ Lam che miệng cười khúc khích trong lòng Tống Phi.
“Đúng rồi, hôm qua ai đưa cậu về nhà thế? Có phải bạn trai không? Nghe nói rất đẹp trai đó nha.”
Tai Tịnh An giật giật, cô nghĩ, xong rồi.
“Ừ thì… là một người bạn cũ ấy mà, anh ta thấy tôi say rượu ở khách sạn thì tốt bụng giúp đưa về tận nhà luôn.” Cô vừa vuốt vừa chà ngón tay của mình, trên mặt vẫn là nụ cười bình thường. Chỉ thấy Tống Phi bỗng dưng nắm lấy tay cô, nghiêm túc nói.
“Lần sau đừng có uống nhiều rượu như vậy, không phải lúc nào em cũng có một người bạn tiện thể đi qua tốt bụng giúp đỡ đâu. Xã hội bây giờ loạn lắm.” Nhìn đôi mày kiếm của Tống Phi nhíu lại như vậy, Từ Hoan an tâm hẳn nhưng ánh mắt Hạ Lam cho cô lại khiến cô cảm thấy như ba tầng lầu tựa như thể ba mươi tầng vậy.
Cô và Tịnh An bước ra trước, còn hai người kia có vẻ là đến tầng bảy để bàn chuyện công viên trò chơi kia.
Thở dài quay trở lại bàn làm việc, Tịnh An bỗng dưng kéo cô vào nhà vệ sinh.
“Từ Hoan, tại sao mày lại nói dối tao? Tối hôm qua người đàn ông kia là ai? Hắn ta có làm gì mày không?” Tịnh An giận dữ gần như la hét mà nói. Từ Hoan chỉ nhíu mày quay đi.
“Tao đau đầu lắm, mai hẳn nói chuyện đi.”
Tịnh An kéo cô lại, gằn từng chữ lại lần nữa.
“Từ Hoan mày đừng hòng nói dối tao. Mày vốn nói này tự đi về nhà, lúc nãy lại lòi thêm một người đàn ông, lúc nói hắn ta là bạn cũ, mày lại vuốt vuốt ngón trỏ, lúc nào nói dối mày cũng vuốt ngón trỏ hết.” Tịnh An bắn liên thanh một tràng, đem lời nói dối của cô lột đến tận ruột. “Nói cho tao biết rốt cuộc hắn ta có làm gì mày không?” Cô khó khăn xoa xoa đầu, tựa vào bồn rửa mặt mà thở dài.
“Tịnh An, tao chỉ không muốn mày tự trách bản thân.” Tịnh An, bạn thân của cô, nhìn thì lạc quan như vậy, nhưng lúc nào cũng tự trách mình nhiều nhất, tự gánh khổ vào thân nhiều nhất. “Chuyện tối hôm qua là do tao uống nhiều, lại tự mình đi loanh quanh, mày cũng… không phải bảo mẫu của tao.”
Tịnh An rốt cuộc chỉ thở ra một ngụm khí khó khăn.
“Nhưng tao là bạn thân mày.” Nói rồi nàng quay mặt đi, trông như muốn khóc. “Đáng lẽ tao không nên bỏ đi.”
“Tịnh An… mày chỉ đi lấy cốc nước mà thôi, mày đâu biết chuyện gì sẽ xảy ra đâu.” Cô nhổm dậy từ bồn rửa tay, vỗ vai an ủi người bạn của mình từ tận hồi cấp ba.
“Mày ngốc như vậy, đáng lẽ tao nên chạy đến nhà mày cho chắc, vậy mà tao cứ đi về đinh ninh mày không sao.” Tịnh An nấc lên, quay người lại. Đấy, khóc thật rồi, thật là. Từ Hoan ôm lấy nàng, an ủi.
“Ừ, là do tao hết, là do tao hết.” Đúng là kì, chuyện tối hôm qua, cô lãnh đủ hết còn không nói, bây giờ lại phải đi an ủi người bình an vô sự là cô nàng Tịnh An đây, thật tình. “Thật tình, tao chưa nói gì mày đã khóc, rốt ruộc tối qua là ai lãnh đủ chứ?”
“Từ Hoan… hức… tao xin lỗi.” Tịnh An khóc khẽ khàng, yếu đuối mềm mại như một con thỏ bông. Cô chỉ nghĩ, người như Tịnh An, cô thật may mắn vì là bạn thân của con người này.
“Ừ, tao không giận mày đâu.” Cô vuốt vuốt lưng Tịnh An, cảm thấy bình tĩnh lạ thường.
Lúc cả hai an ổn quay trở lại bàn làm việc, cô mới có thể mặt không đổi kể về tối hôm qua cho cô nàng nghe.
“Căn bản là… tao đứng dậy đi loanh quanh đâu đó, sau đó tao chỉ nhớ có người... ừm… đem ta đi đâu đó, sau đó tao chỉ thức dậy rồi… đó đó.” Đương nhiên cô giấu mất phần cô đứng dậy không phải đi loanh quanh mà là vì muốn đi theo Tịnh An. “Mà tao nói với mày nghen, ổng đẹp trai ngất ngây luôn ha ha. Tao thấy còn được lời quá đáng nữa… cơ…”
Con nhỏ Tịnh An mê trai đã hình thành phản xạ nghe đẹp trai là nhảy cẫng lên thế mà hôm nay một cái nhếch miệng cũng không có… Cô bày ra vẻ mặt “đáng lẽ tao không nên nói câu đó” rồi ngậm ngùi cúi đầu nhận lỗi.
“Mày có biết được tên khốn đó là ai không? Tao đi tạt acid thằng khốn đó.” Tịnh An mặt lạnh như tiền thốt lên.
“Em lạy chị đừng manh động mà.” Cô bất lực. Tên kia đẹp trai lại trông có tiền như vậy, rõ ràng là loại không nên chọc tới, không khéo đã có người yêu, bản thân cô chỉ là mồi lửa thúc đẩy tình yêu của anh ta với nữ chính quân nào đó cũng nên. Thôi thì thứ gì đã cho qua, cho qua luôn đi. “Thôi thì đừng nhắc tới chuyện này nữa, tao chỉ muốn chui xuống lỗ cho rồi.”
“Từ Hoan, quan trọng hơn là, gã khốn đó có mang bao không?” Tịnh An gằn.
“… Sáng nay tao đi mua thuốc tránh thai rồi?” Cô khó khăn nói ra.
“… Tí nữa ra sở cảnh sát với tao.”
“Thôi mà!!!”
Đột nhiên cắt đứt cuộc đối thoại của hai người là tiếng chuông điện thoại của Tịnh An. Cô nhìn cái tên phía trên màn hình rồi nhíu mày.
“Ai vậy?”
“Tống Phi, anh ta nói Hạ Lam để quên tài liệu cuộc họp, hỏi tao có thể cầm đem lên cho cô ta hay không? Đm tao đã bảo thứ vô dụng đó vô dụng rồi mà.”
“Mày đi đi! Cái dự án này tốn biết bao nhiêu tiền đó, có khi mày đưa tài liệu lên lại được hoa hồng cũng nên.”
“Xì, có trai đẹp nhà giàu để ý thì hẳn nói.” Tịnh An nhìn cô rồi lại nói. “Mày đi với tao, tao không yên tâm để mày một mình.”
“Nhưng mà đang giữa ban ngày cơ mà.” Từ Hoan thở dài thật dài, kiểu này có khi Tịnh An lại ở chế độ gà mẹ hết ba năm lẻ ba tháng cũng nên. Lần trước cô chỉ là bị từ chối thôi mà Tịnh An đã chăm cô như chăm trứng suốt mấy tuần liền rồi.
“Nói nhiều, không được cãi, đi!” Với thái độ gà mẹ của Tịnh An, cô chỉ đành ngậm ngùi, tay không đi cùng Tịnh An lên tầng bảy đưa tài liệu cho Hạ Lam. Vừa đi cô vừa nhảy chân sáo một chút, thật sự chạy lon ton theo chân Tịnh An.
Từ Hoan là một người rất rất đơn giản, theo lời Tịnh An thì cô trông như một con cún vậy, chủ đi đâu thì chạy theo đó. Mỗi lần Tịnh An nói vậy cô đều xù lông lên nhưng nàng đi đâu bỏ cô một mình, cô lại không nhịn được chạy lon ton theo.
Và nếu cô nghi bản tính chó con này đã gây ra sai lầm lớn nhất trong cuộc đời cô thì ngay ngày hôm nay, chính bản tính này lại tiếp tục gây ra sai lầm lớn thứ hai trong cuộc đời cô.
“Từ…Hoan?” Tịnh An khó hiểu nhìn cô gái đứng đực ở cửa thang máy như bất cứ lúc nào cũng có thể lôi lụa trắng ra kết liễu đời mình bảo toàn danh dự vậy.
“Ừ… mày… mày vào trước đi, tao bỗng cảm thấy đau bụng quá.” Từ Hoan cố gắng trấn tĩnh bản thân, bụng lại âm ỉ đau, tính ra cô lấy lí do này cũng không tính là nói dối.
“Bên kia có nhà vệ sinh kìa, không phải bình thường mày có cơ hội liền bò lên tầng bảy tận hưởng nhà vệ sinh năm sao sao? Đi nhanh lên?”
“Thôi… hôm nay tao sợ mạo phạm nhà vệ sinh năm sao đại nhân quá, để tao xuống tầng dưới là được rồ-“
“Tịnh An, Từ Hoan!”
Cô chưa nói hết câu, Tống Phi đã phát hiện hai người mà sải chân bước tới, phong thái đĩnh đạc tự tin, cơ hồ làm người ta không tự ý mà khó thở, bối rối. Chỉ là bên cạnh anh cũng là một bóng dáng phong thái như vậy, cơ hồ còn toả nhẹ ra không khí ôn nhu ấm áp, vô ý cũng có thể mê mẩn bất cứ ai được ưu ái nhìn qua, như mặt trời giữa ngày đông, ai cũng muốn gần hơn một chút.
Mà bóng dáng đó, không hiểu sao lại có cảm giác quen thuộc như vậy. Cô nhíu mày vô thức lùi về một góc trong thang máy, hi vọng trở thành không khí không ai có thể nhận ra.
“Cảm ơn em, không có tài liệu này quả thật Hạ Lam sẽ không biết làm sao mất.” Tống Phi đến trước mặt Tịnh An thì cởi bỏ phần nào không khí chèn người muốn khó thở kia, lộ ra bản tính mềm oặt bên trong, cười nhẹ.
“Không có gì, lần sau bảo cô ta đừng có ham tia trai quá, chuyện quan trọng như lấy tài liệu cũng không làm được.” Tịnh An đến nháy mắt cũng không có, trừng thẳng vào mắt của Tống Phi. Không hiểu sao anh nghe cô nàng mỉa mai bạn gái của mình là không hề khó chịu mà trông càng có vẻ vui vẻ hơn?
Tịnh An sau khi công khai đối nghịch Tống Phi lại lột xuống thái độ “đánh nhau không?” mà tươi cười hớn hở với bóng dáng ngay bên cạnh anh.
“Xin lỗi nhưng em chưa thấy anh bao giờ thì phải? Em tên là Tịnh An, Lâm Tịnh An.” Cô nàng đưa bàn tay mình ra, muốn đậu hủ một tí bàn tay trông như rất mềm mại, rất mềm mại kia…
Thân ảnh kia cũng đồng dạng cười nhẹ như Tống Phi, chỉ là so với nụ cười của anh còn ấm áp hơn, dễ khiến người ta lầm tưởng y thật sự thích mình. Tay thật ấm, trời mẹ như cái lò sưởi mini giữa mùa đông vậy, Tịnh An liu diu mắt tơ tưởng.
“Tôi tên là Lý An Thành, rất vui được gặp em.” Y nhìn thoang qua Tịnh An rồi như có như không quét mắt qua bóng dáng tiều tuỵ ở tện trong góc thang máy mà cười xán lạn. “Còn em?”
Từ Hoan nhận ra mình không trốn được nữa mới từ từ tiến ra khỏi góc than máy, gia nhập lại với xã hội loài người. Mắt cô giật giật liên hồi không thôi vì cô có một xúc cảm rất sợ, rất sợ hãi với con người trông như là đấng thiên sứ hạ phàm này.
“Em tên là Từ Hoan, Tô Từ Hoan, phòng kế toán, rất vui được gặp anh.” Cô rụt rè đưa tay ra, toan bắt tay cho qua chuyện như Tịnh An. Lý An Thành cũng rất phối hợp bắt tay cô, chỉ là anh cứ nắm mãi, còn đôi mắt của anh cứ lang thang nơi nào trên mặt cô, làm cô đỏ mặt tía tai cả lên.
Tống Phi nhìn đồng hồ rồi huých tay giải cứu cho Từ Hoan, bảo.
“An Thành, hội nghị sắp bắt đầu rồi, tha cho người ta đi.” Lý An Thành vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi như vậy, nhưng anh vẫn còn lưu luyến miết nhẹ ngón tay cái trên mu bàn tay cô một chút rồi mới thả ra.
“Bọn anh phải đi rồi, hẹn gặp lại nhé!” Vừa nói đôi mắt của y vừa lướt qua nhìn thẳng vào cô, vô thức nheo lại một chút làm cô chảy mồ hôi ướt một mảng sau lưng.
Tịnh An thì khỏi nói, chỉ có sắp nhịn cười đến nổ bụng rồi, trời mẹ hoa đào của cún con nhà cô cuối cùng cũng nở rồi mà!! Đúng là trong cái rủi có cái may, ông trời có mắt t t t. Chưa kịp cười thì cái chạm tay của Tống Phi trên vai cô nàng đã tiện tay phủi hết tâm trạng tốt của nàng, trực tiếp đem cô nàng Tịnh An quay lại chế độ “muốn đánh nhau không”.
“Anh đi nhé!” Tống Phi cuối cùng cũng quay người đi Tịnh An mới nghiến răng kẽo kẹt thầm nguyền cho con anh sau này không có hậu môn lớn lên xấu đau xấu đớn lại nghiện cờ bạc cá độ, rốt cuộc khiến gia đinh tán gia bại sản, từ đó về sau có dùng cúc hoa cũng không sống được vì vốn nó có đâu, hahahahaha.
Nhớ đến cô ngốc nhà mình đang liêu xiêu dựa tường sau lưng, Tịnh An quay phắt lại tóm lấy bả vai cô, lại lắc lắc mấy bận.
“Ay con chó ó ó ó!!! Mày thấy anh giai Lý An Thành hồi nãy chứ??? Trời mẹ đẹp trai như một giấc mơ vậy. Mày phải nắm bắt cơ hội hiểu chưa?? Chiều nay rảnh không tao hối lộ tay trong dụ anh ta đi uống cà phê với mày.” Tịnh An môi đã ngoác đến tận mang tai dĩ nhiên có chút không để ý khuôn mặt xanh lét của cô, lúc nhận ra lại lo lắng bấm đóng cửa thang máy. “Sau xanh lét thế này? Hồi nãy vẫn còn hồng hào mà. Đau thế nào? Có đau lắm không, để tao đi lấy thuốc cho mày.”
“Tịnh An…tao không sao…” Cô khó khăn dựa vào thành thang máy, mắt thấy số tầng đã xuống số ba mới khó khăn nâng mắt nhìn Tịnh An. “Tao nghĩ… anh ta là người tối qua tao…”
Sau Từ Hoan đã phải giả bộ đau bụng sắp chết mới ngăn được Tịnh An đá hỏng cửa thang máy, vác gậy sắt lên tầng bảy, dưới mắt vô số những thành phần vừa có tiền vừa có quyền đè chết hai người, đánh tơi tả Lý An Thành.