Phó Hoài An: “…”
Hắn suýt nữa bật cười vì tức.
Nàng thật sự nghĩ rằng giả ngây giả dại như vậy, hắn sẽ tin sao?
Hắn nhét bó hoa cưới vào tay nàng, giọng nói lạnh nhạt: “Không cần suy nghĩ nhiều, nếu Chân tiểu thư cảm thấy mệt, vậy thì chúng ta mau chóng bái đường thôi.”
……
Đêm hôm đó, Chân Nhàn Ngọc bị đưa vào động phòng. Sau khi cửa vừa đóng lại, hệ thống mà nàng luôn cố lờ đi bỗng xuất hiện trở lại.
Vì muốn giữ nàng lại làm nhiệm vụ, hệ thống gần như đang dốc cạn sức lực.
“Ký chủ à, ta vừa mới xin từ tổng bộ một bảo hộ buff đặc biệt cho ngươi, đã được phê duyệt rồi. Trong thế giới này, ngươi có thể miễn dịch tổn thương chí mạng ba lần. Nói cách khác, dù cổ ngươi có bị cắt đứt, ngươi cũng sẽ không mất mạng. Tiếp theo, mong ngươi đừng làm rối nữa, hãy tích cực hoàn thành nhiệm vụ. Nếu sống đến ngày hoàn thành toàn bộ cốt truyện của nguyên chủ, khi đó…”
Hệ thống đang nói thì đột nhiên ngừng lại. Một lát sau, tốc độ giọng nói bỗng nhanh hơn, đầy vội vã:
“Không ổn, bên phía nhiệm vụ giả khác vừa xảy ra vấn đề, ta phải đi kiểm tra ngay! Nếu có chuyện gì thì nhắn lại cho ta! Đúng rồi, cái lư hương trong phòng có mê dược, ngươi nhớ cẩn thận, ta đi đây!”
Giọng nói tắt hẳn.
Chân Nhàn Ngọc nhướn mày, sau khi chắc chắn hệ thống thật sự đã biến mất, nàng mới đưa mắt nhìn về phía lư hương đang tỏa khói nhẹ.
Ban đầu, nàng cho rằng mê dược trong lư hương là do vị phu quân tiện nghi kia của mình làm ra, mục đích là chờ khi nàng bị mê ngất thì dễ bề xử lý.
Nhưng chờ mãi, đến lúc nha hoàn trong phòng đều đã gục xuống, nàng vẫn không có chút phản ứng nào.
Đúng lúc này, trên nóc nhà, ngói bị đẩy ra, một nam tử áo đen nhảy xuống.
“Chủ tử sai ta nhắn với ngươi: không được hành động thiếu suy nghĩ! Tình hình hôm nay, Phó Hoài An chắc chắn đã biết được điều gì đó. Hiện tại cũng không rõ hắn có nghi ngờ ngươi hay chưa, nhưng trong mấy ngày tới, ngươi phải an phận một chút, không được tự ý làm theo ý mình, mọi việc đều phải nghe theo lệnh của chủ tử.”
Chân Nhàn Ngọc: “…”
Ồ, suýt nữa nàng quên mất, bản thân vẫn đang là một mật thám.
“Đây là giải dược ba tháng của ngươi.” Nam tử áo đen đưa một gói thuốc cho nàng, giọng điệu trầm lạnh: “Ngươi vốn là người thông minh, đừng mơ tưởng phản bội chủ tử. Hậu quả thế nào, ngươi gánh không nổi đâu.”
Sau đó, hắn lại lấy ra một gói khác: “Đây là mê hồn tán ba bước. Chỉ cần là một đại hán cao lớn, cũng sẽ gục trong vòng ba giây. Ngươi cứ giữ để phòng thân. Nếu phát hiện sổ sách liên quan, có cơ hội nhất định phải lấy được!”
Hắn nói xong thì nhìn thấy nàng vẫn nhíu chặt mày, vẻ mặt như đang có điều gì rất quan trọng nhưng không biết phải mở lời ra sao.
“Ngươi phát hiện điều gì?” Nam tử áo đen hỏi dồn, trong mắt hiện lên vẻ mong chờ.
“Đúng vậy.” Chân Nhàn Ngọc gật đầu.
Đôi mắt nam tử ánh lên niềm vui. “Mau nói!”
Vẻ mặt Chân Nhàn Ngọc nghiêm túc hẳn: “Ta phát hiện lời ngươi nói trước sau mâu thuẫn, logic không nhất quán với chính mình. Ngươi nói không có lệnh của chủ tử thì ta không được tự ý hành động. Nhưng sau đó lại bảo nếu phát hiện sổ sách thì nhất định phải lấy được. Vậy rốt cuộc ta phải làm thế nào đây?”