Chân Nhàn Ngọc chợt nhớ lại, khi nãy leo lên núi, nàng có nghe thấy tiếng động cơ kẽo kẹt văng vẳng từ phía sau vách đá.
Hóa ra, từ đầu đến cuối, mục đích của Phó Hoài An khi kéo nàng lên núi là để đánh lạc hướng bọn chúng, tạo điều kiện cho những người khác hành động thuận lợi hơn.
Nàng quay đầu, nhìn chằm chằm vào Phó Hoài An:
“Đây chính là chuyện ngươi nói ta giúp ngươi che đậy phải không?”
Tuy vậy, nàng không chất vấn vì sao hắn không nói trước với mình. Bởi nghĩ lại, có hỏi cũng chẳng để làm gì.
Rốt cuộc làm mật thám mà lại đi hỏi người ta: “Ngươi làm chuyện trước kia vì sao không nói rõ kế hoạch cho ta biết trước?” Thật sự có hơi buồn cười.
Nhưng nàng vẫn có chút tức giận.
Tức giận không phải hướng về phía Phó Hoài An, mà là tức giận tên hắc y nhân kia.
Chờ lần sau gặp mặt, nàng nhất định phải cho hắn một đao, để hắn cũng nếm thử nỗi đau mà nàng phải chịu.
“Dọa ngươi rồi sao? Ban đầu ta để lại một người ở lại để bảo vệ ngươi cho tốt, chỉ là ta không ngờ ngươi lại đột nhiên nổi hứng muốn dạo chơi trong rừng.”
Phó Hoài An nhìn nàng, ánh mắt lạnh lẽo. Cổ nàng, nơi vết thương vốn dĩ đã nên ngừng chảy máu, giờ lại đầm đìa một màu đỏ tươi khiến người ta ngờ vực. Trong khoảnh khắc, ánh nhìn của hắn như hạ thấp nhiệt độ xuống tám độ.
Vì lừa hắn, nàng nói cắt là cắt, quả không hổ danh là mật thám, vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn.
Trong lòng hắn dâng lên chút khó chịu. Nhìn gương mặt nàng trắng bệch tựa tờ giấy vì mất máu quá nhiều, hắn cảm thấy đó là do nàng tự chuốc lấy.
Ánh mắt dừng lại ở vết thương trên cổ nàng, hơi ghê rợn và dữ tợn, hắn khẽ thở dài, rút từ trong ngực ra một lọ kim sang dược. Giọng nói vốn luôn ôn hòa của hắn lại trở nên lạnh nhạt:
“Không muốn chết thì lần sau nhớ bảo vệ tốt cổ của mình. Đừng để ai cũng động vào được. Vết thương này nếu sâu thêm một tấc, cắt tới yết hầu, thì ngay cả Đại La Kim Tiên có đến cũng không cứu nổi ngươi.”
Nhận thấy lời mình có chút giống như quan tâm, hắn ngừng lại một chút, cố ý nói bằng giọng âm dương quái khí:
“Đến lúc đó, ngươi chỉ có thể hóa thành một tấm bia đá lạnh ngắt, trên đó khắc bốn chữ ‘Vợ cả Chân thị’.”
Làm mật thám, lúc sống, ngoài danh hiệu thì chẳng có tên.
Nếu gả cho hắn, sau khi chết được chôn trong mộ, ngay cả cái tên cũng không phải của chính mình.
Không có đồ tế phẩm, cũng chẳng có hương khói.
Chẳng phải rất đáng thương?
Nhưng lời nói châm chọc của Phó Hoài An, Chân Nhàn Ngọc lại chẳng nghe ra được.
Mí mắt nàng giật giật, cuối cùng cũng hiểu vì sao nàng gặp xui xẻo thế này.
Hóa ra Phó Hoài An đã để một ám vệ ở lại bên cạnh nàng, lặng lẽ theo dõi nhất cử nhất động của nàng. Lúc hắc y nhân khiêng nàng đi, ám vệ kia đã âm thầm bám theo.
Khi tiến vào rừng, để tránh bị hắc y nhân phát hiện, ám vệ đó đã giữ khoảng cách khá xa. Nhưng không ngờ, hắn vô tình phát hiện ra bí mật của kẻ giả danh hòa thượng – một vết sẹo bị che giấu – và kết cục là bị diệt khẩu.