Phó Hoài An: “…” Tê hết cả người.
Đại Phật Tự là một ngôi chùa rộng lớn, hương khói nghi ngút. Hương thơm nồng của hoa quế hòa quyện cùng mùi đàn hương, tạo nên một mùi hương kỳ lạ bao trùm khắp viện.
Nhưng hương thơm nhiều quá lại thành nồng đến mức khó chịu. Chân Nhàn Ngọc nhịn không được đưa tay bịt mũi, cảm thấy khứu giác của mình sắp bị tra tấn đến tê liệt.
Nàng cuối cùng cũng tìm được một sân nhỏ trong viện không trồng hoa quế. Dù mùi hương hoa quế vẫn bao quanh, nhưng ít ra không còn nồng nặc đến mức khiến người ta ngột ngạt.
Tử Cầm trải chăn đệm gọn gàng, rồi hối thúc Chân Nhàn Ngọc ra ngoài dạo một vòng cho khuây khỏa. Nhưng nàng chỉ phất tay, không chút hứng thú, bảo Tử Cầm tự đi.
Thấy nàng nhất quyết không chịu động đậy, Tử Cầm đành buông xuôi, tự mình ra ngoài.
Chân Nhàn Ngọc nằm dài một mình trên giường, đưa tay xoa đôi chân hơi tê mỏi, rồi thở dài. Nếu hôm nay không chịu xoa bóp làm giãn cơ, ngày mai e rằng nàng không thể nhấc nổi người.
Nhưng mà xoa bóp thì… mệt quá.
Thôi vậy, không đứng dậy được thì không đứng dậy. Cùng lắm thì lại để Phó Hoài An dùng sọt tre khiêng nàng xuống núi.
Khi nàng còn đang để trí óc lang thang theo những suy nghĩ vẩn vơ, bỗng nhiên nghe thấy một tiếng động rất khẽ từ phía cửa sổ.
Động tác của Chân Nhàn Ngọc khựng lại, giây tiếp theo, kẻ áo đen lần trước nàng từng gặp đã lật người qua cửa sổ, lăn vào trong phòng.
Hắn chụp lấy cánh tay nàng, không nói một lời liền kéo nàng đi. Nàng chỉ kịp thuận tay giật lấy một chiếc áo ngoài của Tử Cầm, rồi bị hắn lôi xềnh xệch ra khỏi phòng.
Tên áo đen kéo nàng vào một khu rừng trống trải, yên tĩnh đến kỳ lạ, rồi mới buông tay ra, lạnh lùng nói: “Tốt rồi, nơi này nói chuyện an toàn hơn. Bên cạnh ngươi, người của Phó Hoài An quá đông, không dễ hành động.”
Hắn nói xong liền lập tức nghiêm giọng chất vấn nàng: “Ngươi dạo gần đây làm sao thế? Vì sao lại cắt đứt liên lạc với chúng ta? Chủ tử bảo ngươi tìm đồ vật, có làm mất không?”
Đối diện với những lời trách cứ, Chân Nhàn Ngọc vẫn ung dung, chẳng chút hoảng hốt. Nàng chớp mắt, điềm nhiên đáp: “Không có. Hắn phòng bị ta quá chặt, ta chẳng thể lại gần hắn. Người bên cạnh ta lúc nào cũng có kẻ theo dõi sát sao. Ta không có cơ hội liên lạc với các ngươi, cũng không thể đưa tin ra ngoài mà không bị lộ.”
Tên áo đen nhíu mày, vẻ mặt hơi giãn ra, tỏ vẻ đồng tình với lời nàng. Hắn nói tiếp: “Lần này tới tìm ngươi, chủ yếu là để thông báo, hiện tại chúng ta có thể sắp xếp người hỗ trợ khác vào phủ. Ngươi muốn ai?”
Chân Nhàn Ngọc khẽ nhíu mày, hơi kéo dài giọng, “Ân?” rồi nhẹ giọng hỏi lại: “Ta còn có thể tự chọn sao?”
Tên áo đen gật đầu: “Tự nhiên có thể. Người hỗ trợ ngươi làm việc, đương nhiên là để ngươi chọn người quen thuộc, hợp ý ngươi.”
Chân Nhàn Ngọc gật đầu lia lịa, rồi chỉ tay vào hắn: “Vậy ngươi đi!”
Tên áo đen: “???”
Hắn sững người, không tin nổi vào tai mình. “Ngươi vừa nói cái gì?”
Nàng nghiêng đầu, giọng nói nhẹ nhàng, mềm mại nhưng đầy vẻ ngây thơ: “A? Ngươi không được sao?”
Thanh âm êm ái của nàng còn mang theo chút nghi hoặc vô tội, không hề có ý gì khác, nhưng lại khiến tên áo đen không khỏi cảm thấy bị xúc phạm. Làm một nam nhân, mà bị nàng nghi ngờ khả năng như thế, quả thực không dễ chịu chút nào.