Chân Nhàn Ngọc nhìn hắn, vẻ mặt kiên quyết như thể nhất định phải kéo nàng đi cho bằng được, khiến nàng chỉ muốn đá bay hắn ra ngoài.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, người dưới mái hiên thì không thể không cúi đầu. Nàng đành mỉm cười, sau đó nhẹ nhàng thốt lên, giọng điệu lễ phép nhưng không kém phần sắc bén: “Phu quân à, ngươi nói muốn bầu bạn với ta sao? Nhưng ngươi quên mất rằng từ khi thành thân đến giờ, chúng ta còn chưa viên phòng. Nếu phu quân thật lòng muốn ở bên ta, vậy tối nay đừng đi đâu hết, chúng ta… hoàn thành chuyện này trước đi.”
Phó Hoài An: “…”
Thấy hắn bỗng dưng im bặt, Chân Nhàn Ngọc trong lòng sảng khoái vô cùng, nhưng gương mặt vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, chẳng để lộ chút gì ra ngoài.
Hắn không đáp lại, nàng cũng không thúc ép, chỉ dùng đôi mắt trong veo mà ôn nhu nhìn hắn, như thể đang chờ một câu trả lời.
Phó Hoài An: “…”
Trong đôi mắt hắn chợt lóe lên chút tức giận. Hắn chỉ cảm thấy nàng quả thực là một mật thám được rèn luyện kỹ lưỡng, ngay cả khi nói đến những chuyện này vẫn giữ được vẻ mặt điềm nhiên không chút biến sắc.
Phó Hoài An cảm giác như nàng đang thử thách mình. Mặc dù hắn vô cùng chán ghét nàng, nhưng lời này lại không thể không tiếp tục đối đáp.
Dù gì, hắn vẫn còn cần nàng giúp mình lan truyền một số tin tức giả ra ngoài. Nếu để nàng phát hiện sớm, rất có thể kế hoạch của hắn sẽ bị phá hỏng.
Nén cảm giác khó chịu trong lòng, cuối cùng Phó Hoài An cũng miễn cưỡng đồng ý.
Tuy nhiên, hắn đã bắt đầu tính toán cách đối phó nàng.
Chân Nhàn Ngọc thấy hắn liên tục thất thần thì chẳng nói thêm gì nữa, chỉ âm thầm vui vẻ tận hưởng bầu không khí yên tĩnh này.
Nàng sai người hầu chuẩn bị bữa tối trước, vì biết Phó Hoài An sẽ dùng cơm tại đây. Phòng bếp cũng được dặn dò chuẩn bị thêm một chút.
Chẳng mấy chốc, bữa tối đã được các nha hoàn bày lên bàn. Những món ăn tươi mới được chuẩn bị kỹ lưỡng: rau củ sạch sẽ, thịt dê thái mỏng, tôm tươi và bò viên được làm thủ công hoàn toàn… Mỗi món đều tinh tế, khiến cả bàn ăn trở nên vô cùng phong phú.
Phó Hoài An rửa tay xong, vừa bước ra từ nhà kề đã ngửi thấy một mùi cay nồng xộc vào mũi, lập tức bị kích thích mà hắt xì một cái rõ to. Khi ánh mắt rơi xuống bàn ăn đầy ắp món, hắn thực sự không biết nên tỏ biểu cảm gì cho phù hợp.
Hắn cứng đờ mặt, hỏi:
“Ngươi ngày thường đều ăn uống thế này?”
Trong đầu hắn chỉ còn một ý nghĩ: Này đến bao nhiêu tiền?
Hắn kiếm tiền vất vả, chứ nào phải nhặt được trên đường!
Chân Nhàn Ngọc khó hiểu nhìn hắn, giọng điệu nhẹ bẫng:
“Sao có thể? Ta một người làm sao ăn hết được nhiều như vậy. Vốn dĩ trước khi ngươi đến, ta định ăn cùng Cầm, Kỳ, Thư, Họa.”
Phó Hoài An sững người, rồi mới kịp phản ứng lại – nàng đang nói đến bốn nha hoàn kia. Nghĩ đến xấp giấy dày ghi chép của ám vệ về sinh hoạt của nàng, mặt hắn tối sầm lại.
Không trách được, chỉ mấy ngày ngắn ngủi mà nữ nhân này đã ăn tiêu hơn trăm lượng bạc của hắn!