Một lúc sau, Dương Phân Phân cuối cùng cũng nấu xong bữa trưa, ngoại trừ Thẩm Ngôn Hàm, các khách mời khác đều vào bếp phụ giúp bưng đồ ăn ra.
Dương Phân Phân vốn là tiểu thư mười ngón tay không dính nước, tuy rằng làm ra cả một bàn thức ăn, nhìn cũng ra dáng đấy, nhưng đa phần đều là món chay, chẳng thấy mấy món mặn.
Vu Bố khi không tìm được món mình thích ăn, vẻ mặt rõ ràng có chút thất vọng, nhưng cậu ta vẫn cười khen tay nghề của Dương Phân Phân rất tốt.
Lý Khoan Kiến và Hoàng Trực đều là người giỏi xã giao, lúc khen trông tự nhiên hơn Vu Bố nhiều.
Dương Phân Phân vốn đã rất tự tin, được mọi người khen như vậy càng thêm đắc ý, nhưng ngoài miệng cô ta vẫn nói lời khiêm tốn.
Fan của Dương Phân Phân và thủy quân chớp lấy cơ hội bắt đầu tâng bốc, cứ như thể Dương Phân Phân là bếp trưởng nhà hàng năm sao vậy.
Thế nhưng đợi đến lúc mọi người bắt đầu ăn, có khán giả đã nhận ra điều không ổn.
Mặc dù diễn xuất của mọi người đều rất tốt, nhưng khẩu vị thì không biết nói dối. Món ăn 'đưa cơm' ngày đầu tiên Vu Bố cũng ăn hết một bát, ngày thứ hai Thẩm Ngôn Hàm nấu cơm cậu ta ăn hai bát, hôm nay một bát cơm kén chọn mãi cũng chưa ăn hết nửa bát. Thẩm Ngôn Hàm, người trước đó ăn như hổ đói, cũng không còn múa đũa nữa.
[Luôn cảm thấy đồ ăn Dương Phân Phân nấu hình như không ngon lắm, mọi người ngoài miệng thì khen, nhưng thực chất chẳng ăn được mấy miếng.]
[Chẳng lẽ thầy Lý và Hoàng ảnh đế còn nói dối được sao? Món ăn Phân Phân nấu ngon mà, trước đó cô ấy còn nói bố cô ấy thường xuyên khen cô ấy.]
[Thảo nào Dương Phân Phân gầy như vậy, hóa ra là do nhịn đói mà ra.]
[Nữ minh tinh nào mà không ăn kiêng chứ? Anti-fan đừng có ra đây gây sự chú ý nữa được không?]
[Phân dê vẫn như cũ, gặp ai là cắn nấy, không khen idol nhà bạn thì chính là anti-fan.]
[Mọi người đều là minh tinh, ai mà không biết lên hình trông béo hơn chục cân chứ? Đương nhiên phải ăn ít một chút.]
[Nhưng tôi thấy hai ngày trước Vu Bố và chị đào cơm ăn trông vui vẻ lắm mà? Sao hôm nay đến lượt Dương Phân Phân nấu thì lại bắt đầu ăn kiêng rồi?]
[Ai biết được? Biết đâu Thẩm Ngôn Hàm ghen tị với Dương Phân Phân, nên mới không nể mặt.]
[Nhưng những người khác ăn cũng rất ít mà, có phải mọi người đều không nể mặt Dương Phân Phân không? Theo tôi thấy, có thể khen không ngớt lời một bàn toàn rau này đã là nể mặt lắm rồi.]
[Ha ha ha ha đúng là một bàn toàn rau, không phải nói Dương Phân Phân rất tâm lý sao? Sao toàn làm món mình thích ăn vậy? Không quan tâm khẩu vị của khách mời khác à?]
[Đừng cố bôi xấu một cách gượng ép nữa, người ta rõ ràng chỉ biết làm mấy món rau đơn giản, căn bản là không biết nấu ăn.]
Dương Phân Phân vốn muốn nhân cơ hội trổ tài nấu nướng để thu hút một lượng fan, nhưng khán giả bây giờ không dễ bị lừa như vậy, hiện tại dư luận có chút vượt ngoài tầm kiểm soát, thủy quân đành phải càng cố gắng hơn để chuyển hướng chủ đề.
Theo quy định của tổ chương trình, hai khách mời có biểu hiện tốt nhất buổi sáng có thể nghỉ ngơi vào buổi chiều.
Nhưng các khách mời đã biết trước việc này làm sao nỡ bỏ lỡ cảnh quay nửa ngày, phía nhóm khách mời nữ không có tranh cãi gì, còn nhóm khách mời nam thì nhường nhịn lẫn nhau, kết quả cuối cùng là buổi chiều cả ba người đều tiếp tục làm nhiệm vụ.
Còn Thẩm Ngôn Hàm, người đã moi được thông tin về quy trình của tổ chương trình từ bác gái, sau khi thu hoạch được một túi hoa quế, buổi chiều cô đường hoàng nghỉ ngơi.
Thẩm Ngôn Hàm nằm trên ghế xích đu dưới bóng cây, điện thoại đang phát truyện kể, trên chiếc ghế bên cạnh đặt một ly nước mật ong, tạo thành sự tương phản rõ rệt với các khách mời khác đang đội nón lá, mồ hôi đầm đìa nhổ cỏ ngoài đồng.
Vu Bố lau mồ hôi, cậu ta nhìn thấy Thẩm Ngôn Hàm đang vô cùng ung dung cách đó không xa, cơn đau nhức ở vai và lưng cùng với không khí oi bức khiến cậu ta bắt đầu hoài nghi nhân sinh. Tại sao cậu ta lại ở đây? Tại sao lại phải vất vả như vậy? Nghỉ ngơi như Thẩm Ngôn Hàm không vui sao?
Khóe miệng Lý Khoan Kiến và Hoàng Trực khẽ giật giật không dễ nhận ra, nhưng trong lòng họ biết rõ, chịu chút khổ cực là có thể ngồi hưởng danh lợi, đây tuyệt đối là một món hời. Người như Thẩm Ngôn Hàm, có cơ hội là nghỉ ngơi, mới thực sự là ngốc.
Thế nhưng Lý Khoan Kiến và Hoàng Trực không biết rằng, cho dù Thẩm Ngôn Hàm không lên hình, thì những cuộc thảo luận về cô cũng không hề ít đi.
[Thẩm Ngôn Hàm thật sự đi nghỉ ngơi à? Cô ấy thật sự không khách sáo với tổ chương trình chút nào.]
[Cười chết mất, người ta thì mong được ở trước ống kính 24/24, chỉ có mình chị đào cơm là vui vẻ chạy đi nghỉ ngơi, chắc là thật sự tưởng mình vớ được món hời lớn.]
[Đúng vậy đúng vậy, nhìn bên phía khách mời nam xem, chẳng có ai chịu nghỉ ngơi cả.]
[Nói một chuyện buồn cười, Nhịp Sống Chậm rõ ràng có sáu khách mời, mà trên màn hình chỉ tìm thấy năm người.]
[Sớm đã thấy có người nói chị đào củ sen là người thứ sáu biến mất, ban đầu tôi còn không tin, bây giờ xem ra cách ví von này không hề khoa trương chút nào, thật sự là không tìm thấy chút cảnh quay nào của cô ấy.]
[Từ ngày đầu tiên chị đào củ sen tham gia chương trình này tôi đã nhận ra khí chất "cá mặn" của cô ấy rồi. Các bạn cười cô ấy không biết tranh giành ống kính, người ta lại cười các bạn không hiểu đạo lý sinh tồn nơi công sở. Có nữ minh tinh đỉnh lưu ở đây, cô ấy có cố gắng thế nào cũng không có cơ hội lên hình, thà nghỉ phép hưởng lương còn hơn. Xin lỗi chứ, nếu tôi có thể chỉ nhận lương mà không làm việc, chắc tôi nằm mơ cũng phải cười đến tỉnh mất!]
[Mẹ kiếp! Nói vậy cũng đúng thật! Ngôi sao tham gia show tạp kỹ ít nhất thù lao cũng mấy trăm nghìn đến cả triệu tệ, ung dung 'đục nước béo cò' mà vẫn được lãnh lương, quả thực ghen tị phát khóc!]
[[Icon Chanh] cũng chỉ đến thế mà thôi]
[A a a a a a! Ngày nào cũng bị bóc lột, tự dưng lại phải họp hành, lãnh đạo thì luôn thích làm phức tạp hóa những chuyện đơn giản, tôi thật sự chịu đủ rồi! Bao giờ tôi mới có thể được tự tại như chị lười biếng đây?]
[+1 Rơi nước mắt vì ghen tị.]