Cô gái mặt búp bê tưởng rằng mình nói ra những chuyện này sẽ khiến bọn họ cảm thấy bị lừa gạt, nên mới muốn mang họ ra ngoài.
Khi nhìn thấy con dao đang bay tới, ánh sáng lạnh lóe lên, cả người cô ta sợ đến phát điên, hét lên: “A, tiêu rồi.”
Những người khác cũng căng thẳng nhìn Thẩm Hạc Quy, thậm chí có người còn lùi sang bên cạnh một bước, định bỏ chạy bất cứ lúc nào.
Cô gái mặt búp bê vội vàng nhắm mắt lại, chờ đợi cảm giác đau đớn ập tới nhưng mãi mà không cảm nhận được cơn đau nào.
Đáng lẽ ra đây phải là một cảnh rất buồn cười nhưng bốn người Khương Vân Đàn lại không thể cười nổi.
Bởi vì họ nhìn thấy một sợi dây leo màu xanh đang vươn về phía sau đầu của cô gái mặt búp bê.
Dư Khác hét lên: “Cây lục la ở ngay sau lưng mấy người kìa, mau chạy đi!”
Ngay lập tức, mấy người kia kịp phản ứng, chạy tán loạn.
Lúc này, vài sợi dây leo của cây lục la bắt đầu vươn tới, Thẩm Hạc Quy lập tức dùng dị năng ngưng tụ ra một con dao sắc bén.
Khương Vân Đàn nhìn mảng xanh đang lan rộng ở gần đó, chỉ cảm thấy đau đầu. Vì dù Thẩm Hạc Quy có chặt đứt cành của nó thì dường như cũng không thể ngăn cản được nó.
Ngược lại, tốc độ cây lục la tấn công bọn họ càng lúc càng nhanh.
Cô giả vờ lấy vài cái bật lửa từ túi ra, đưa cho Tiết Chiếu và Dư Khác mỗi người một cái, sau đó xé hai cái áo trong một cửa hàng gần đó, buộc lên thanh sắt, châm lửa, tạo thành bó đuốc tạm thời.
Sau đó, cô vung cây đuốc về phía dây leo đang vươn về phía mình.
Quả nhiên, vừa bị đốt một cái, cây lục la lập tức lùi ra xa.
Dư Khác và Tiết Chiếu thấy vậy lập tức hiểu ý, bắt chước làm đuốc giống hệt.
Những người vừa mới bỏ chạy thấy vậy, cô gái mặt búp bê và một chàng trai đầu đinh quay lại giúp đỡ, Khương Vân Đàn ném cho họ một cái bật lửa, đồng thời vẫn để ý tình hình cây lục la để không bị thương.
Chỉ cần nơi nào có lửa, cây lục la đều né tránh, xem ra nó sợ lửa.
Đúng vậy, lục la sao có thể không sợ lửa chứ.
Dư Khác và Tiết Chiếu mỗi tay cầm một cây đuốc quay lại, Thẩm Hạc Quy nhân cơ hội thở dốc cũng làm hai cây đuốc.
Bọn họ đi về phía cầu thang, phát hiện cầu thang giờ đã bị một mạng lưới dày đặc do dây leo lục la đan thành chặn kín.
Thẩm Hạc Quy lấy thêm hai cái áo, châm lửa rồi ném về phía cầu thang, không lâu sau, dây lục la ở cầu thang bắt đầu cháy.
Nhưng chỉ hai cái áo là không đủ, dù bị cháy một phần nhưng ngay lập tức đã có dây leo mới bổ sung vào.
Khương Vân Đàn thấy vậy liền kéo cô gái mặt búp bê hỏi: “Rễ của cây lục la này ở đâu? Các cô làm việc ở đây lâu rồi, chắc chắn biết cửa hàng nào trồng lục la đúng không?”
Cô gái mặt búp bê nghe vậy vội đến đổ mồ hôi, chợt nói: “Tôi biết ở đâu rồi, mọi người theo tôi!”
Thế là nhóm Khương Vân Đàn cầm đuốc đi theo họ, cây lục la sợ lửa trong tay họ nên chỉ có thể theo từ xa không dám lại gần.
Người phụ nữ áo tím và mấy người khác vẫn còn đang lưỡng lự không biết có nên giúp hay không thì đột nhiên có người trong số họ hét lên tuyệt vọng.
Nhóm Khương Vân Đàn nhìn về phía tiếng hét, chỉ thấy một người đang bị cây lục la hút máu, dây leo màu xanh biếc chuyển thành đỏ máu, tựa như máu tươi trong mạch máu con người đang chầm chậm chảy qua.
Không lâu sau, người đang giãy giụa đã bất động, ngã xuống đất.