Nữ Phụ Ác Độc Trong Văn Mạt Thế? Kiêu Ngạo Được Một Ngày Thì Tính Là Một Ngày

Chương 26: Tiến Bảo: Cô coi tủ hàng thành nhà kho đúng không?

Trước Sau

break

Động tác trên tay Khương Vân Đàn không hề chậm chạp, cô nhanh chóng nhét đồ vào không gian.

Thẩm Hạc Quy và Tiết Chiếu canh giữ bên cạnh cô, giải quyết đám zombie đang lao đến phía họ. Bọn họ chỉ có vài người, siêu thị thì lại rộng, muốn quét sạch đám zombie trong siêu thị rồi mới thu gom vật tư là điều không thể.

Hơn nữa, nơi này có quá nhiều vật tư, bọn họ cũng không thể mang đi hết được.

Ban đầu còn tưởng với tính cách của Khương Vân Đàn, bọn họ sẽ còn phải đợi thêm một lúc.

Kết quả, chưa đến ba phút, Khương Vân Đàn đã thúc giục: “Đi đi đi, còn thu gì nữa, chúng ta sang chỗ khác.”

Thẩm Hạc Quy nghe vậy, quét mắt nhìn bố cục trong siêu thị rồi nói: “Theo sát anh, Tiết Chiếu đoạn hậu.”

Sau đó, anh dẫn đường phía trước, mỗi nhát dao chém một zombie.

Khương Vân Đàn lại cầm cây gậy sắt để phòng thân.

Khi đến quầy kệ chứa chocolate, Thẩm Hạc Quy nói: “Những thứ này lấy một nửa thôi, để dành chỗ cho mấy thứ khác.”

Khương Vân Đàn gật đầu, hiểu rõ ý anh, nhanh chóng thu vào không gian.

Không biết Thẩm Hạc Quy từ đâu kéo ra một chiếc xe đẩy mua sắm, chất đầy một phần ba xe chocolate.

Ba người phối hợp ăn ý, lại thu thêm vào không gian một lượng lớn mì gói, lẩu tự sôi, sữa tươi, sữa chua, nước khoáng, và gom sạch toàn bộ thịt khô trên kệ hàng.

Cuối cùng, còn bỏ vào không gian của cô hai mươi bao gạo Ngũ Thường cao cấp loại mười ký.

Trên đường, thấy đồ ăn vặt, Khương Vân Đàn cũng tiện tay nhét vào không ít nào là que cay, khoai tây chiên, ô mai, cà phê… Chỉ cần chạm tay vào được là cô thu hết.

Trong lúc đó, cô còn nhìn thấy bật lửa và băng vệ sinh, cũng cho vào luôn.

Thẩm Hạc Quy thấy cô lấy những thứ không no bụng này cũng không lấy làm lạ. Đây là kiểu người không chịu thiệt thòi, hơn nữa không gian là của cô, cô thích lấy gì thì lấy.

Bọn họ đâu phải không biết tự lấy đồ, không gian chỉ là lá bài cuối cùng để giữ cho đội ngũ.

Đồ đã lấy kha khá, không gian của cô chỉ còn lại ba mét khối.

Đúng lúc đó, Khương Vân Đàn phát hiện ra một cánh cửa nhỏ. Khi còn ở thế giới khác, cô từng thấy có nhân viên chuyển hàng hóa ra từ những cánh cửa nhỏ như vậy.

Cô gọi một tiếng: “Đợi chút.”

Thẩm Hạc Quy tiện tay chém một con zombie, rồi quay đầu hỏi: “Sao vậy?”

“Chỗ này chắc là nhà kho, em muốn vào xem thử.” Khương Vân Đàn nói.

Thẩm Hạc Quy đoán không gian của cô chắc cũng sắp hết chỗ, liền hỏi: “Thứ em cần ở đây không tìm được sao?”

“Em chỉ muốn vào xem thử.” Khương Vân Đàn nhấn mạnh.

Thẩm Hạc Quy thở dài trong lòng, “Cho em mười phút.”

“Được.” Khương Vân Đàn gật đầu.

Thẩm Hạc Quy ra hiệu cho cô tránh ra, rồi đẩy cửa kho ra.

Vừa mở cửa, một con zombie lao tới, anh vung dao chém ngay. Ngay giây sau, khóe mắt anh thấy một con zombie đang lao về phía Khương Vân Đàn.

Tim anh lập tức treo lơ lửng, dù trước đó đã từng đưa Khương Vân Đàn ra ngoài, nhưng cô không những vướng víu mà còn chỉ biết chờ người cứu.

Tuy lúc nãy ở cổng siêu thị cô cũng đã giết zombie, nhưng ấn tượng của anh về cô vẫn chưa thể thay đổi ngay.

Tiết Chiếu đứng canh ở cửa kho, không vào cùng nên Khương Vân Đàn chỉ có thể tự cứu mình.

Khương Vân Đàn cũng đã để ý, cô nghiêng người tránh ra sau zombie, đập mạnh vào sau cổ nó, rồi thêm hai cú nữa, zombie đổ ầm xuống đất.

Ánh mắt Thẩm Hạc Quy thoáng lóe lên vẻ dò xét, anh hỏi: “Em không chỉ thức tỉnh dị năng không gian đúng không? Anh thấy tốc độ của em hình như nhanh hơn trước nhiều.”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc