Nữ Phụ Ác Độc Trong Văn Mạt Thế? Kiêu Ngạo Được Một Ngày Thì Tính Là Một Ngày

Chương 19: Đổi một chiếc vòng tay giống vòng huyết ngọc

Trước Sau

break

Mục Thanh Đường bước đi nhẹ nhàng như sen nở, đi đến nhà kho của mình.

Lúc này, thế giới mà Mục Thanh Đường đang ở là ban ngày. Vì vậy, khi nàng ấu mở cửa nhà kho, ngay lập tức nhìn thấy bên trong chất đầy kỳ trân dị bảo.

San hô cao bằng người, bình phong gỗ hoàng đàn thêu chỉ vàng chỉ bạc, một đống vải vóc lấp lánh rực rỡ, còn có vô số đồ trang trí bằng vàng ngọc, trong đó có cả huyết phỉ.

Mục Thanh Đường tùy tiện mở một chiếc rương, liền thấy bên trong có đủ loại đá quý.

Thật là giàu có, chẳng lẽ người nghèo chỉ có mỗi mình cô thôi sao?

Ý nghĩ này vừa lóe lên, Tiến Bảo liền bất thình lình nói:【Những vàng bạc châu báu này của nàng ấy, ở vị diện cổ đại đều có thể đổi thành tiền vị diện đó.】

“Thật sao? Chỉ cần là vàng bạc châu báu nàng ấy có, đều có thể đổi thành tiền vị diện à?” Khương Vân Đàn vừa nói, trong lòng đã nảy ra một ý tưởng, nhưng không nói với Tiến Bảo.

【Đúng vậy, nàng ấy có thể đổi những châu báu mình sở hữu lấy tiền vị diện, chỉ có đồng tiền là không được, vàng bạc đều có thể.】

“Thật tốt, tiếc là vị diện của chúng ta thì không được.” Khương Vân Đàn nói vậy, nhưng ánh mắt lại chẳng chút tiếc nuối.

Mục Thanh Đường chỉ mới tìm một lúc đã lấy ra được hai chiếc vòng tay huyết phỉ màu đỏ đậm nổi bật trên tay nàng ấy, làm làn da nàng ấy trắng phát sáng.

Để phân biệt với chiếc vòng tay huyết ngọc mà bác Thẩm tặng cho mình, cô dứt khoát gọi chiếc vòng trên tay Mục Thanh Đường là vòng tay huyết phỉ.

“Đúng là giống cái vòng vừa nãy của tôi thật.” Khương Vân Đàn không vòng vo, hỏi thẳng “Cô có thể lấy một cái đổi với tôi được không?”

“Phải rồi, còn chưa biết cô muốn đổi lấy cái gì.”

Mục Thanh Đường nhìn hai chiếc vòng trên tay mình, sau đó đưa chiếc bên tay phải ra phía trước, nói: “Chiếc này trông giống vòng của ngươi hơn, ta cho ngươi cái này nhé.”

Nàng ấy đang nói mà đã gửi vòng tay qua rồi.

Khương Vân Đàn nhìn chằm chằm vào trang truyền tống, thấy chiếc vòng tay đã được Mục Thanh Đường nhấn xác nhận, không khỏi sững sờ.

Đối phương đã xác nhận rồi, nghĩa là chỉ cần cô đặt bừa một thứ gì đó lên, giao dịch liền hoàn tất.

Khương Vân Đàn vội hỏi, “Cô có muốn thứ gì không?”

“Ngươi cứ tùy tiện cho ta một thứ gì đó là được, mấy cái vòng này ta không thiếu.” Giọng Mục Thanh Đường lười biếng, như thể thứ nàng ấy đưa ra không phải là một chiếc vòng tay giá trị liên thành vậy.

Khương Vân Đàn trong lòng vừa đấm ngực vừa dậm chân, đây chính là sức mạnh của người có tiền sao? Khi nào thì cô mới có thể nói ra những lời như vậy?

Nhưng, cô chắc chắn sẽ không bao giờ nói như thế, vì cô chẳng bao giờ chê tiền của mình hết!

Khương Vân Đàn vẫn kiên trì hỏi: “Hay là cô cứ nói thử xem cô muốn thứ gì, biết đâu tôi thật sự có đấy.”

Mục Thanh Đường ngạc nhiên nhìn cô một cái, “Tôi đúng là lần đầu tiên gặp một đối tượng giao dịch thật thà như cô đấy. Trước đây, mỗi lần tôi nói vậy, bọn họ còn hận không thể nhặt đại một hòn đá dưới đất đưa cho tôi. Ban đầu tôi thấy cô thuận mắt nên mới định không cần đồ của cô.”

“Nhưng mà thấy cô chân thành như vậy, tôi quả thực có một chuyện muốn nhờ cô giúp.”

“Nửa tháng nữa là nhược quán của ca ca ta. Là thế tử Vương phủ, huynh ấy không thiếu đồ tốt nên ta muốn tìm thứ gì đó mới mẻ để tặng huynh ấy.”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc