Nữ Phụ Ác Độc Cũng Có Phản Diện Yêu (H)

Chương 6: Hai Mặt

Trước Sau

break
Sau khi rửa mặt bằng nước lạnh, nhiệt độ trên mặt Phương Lê Nhân hạ xuống không ít. Cô dứt khoát tắm luôn, dưới làn nước nóng có nhiệt độ vừa phải, đầu óc hỗn loạn của cô dần dần tỉnh táo.
Khi bước ra khỏi nhà vệ sinh thì đã hoàn toàn lấy lại bình tĩnh. Cô là ai chứ, cô chính là người đã quen với sóng to gió lớn, thấy núi Thái Sơn sụp đổ mà mặt không đổi sắc nữ phụ ác độc đó!
Người đàn ông đã thay một bộ quần áo mới, mặc chiếc áo Tshirt dài tay màu đen và quần dài màu nâu nhạt, đút túi đứng trước cửa sổ sát đất, thưởng thức một ly cà phê. Phương Lê Nhân bước tới như không có chuyện gì xảy ra, chào hỏi như thể bị mất trí nhớ: “Anh đang nhìn gì thế?”
“Nhìn đồng nghiệp của cô kìa.” Người đàn ông hất cằm.
Ban đầu Phương Lê Nhân không hiểu ra sao, vừa quay đầu lại bỗng nhìn thấy hai nhân viên mặc đồng phục lao động bên ngoài cửa sổ, treo trên bức tường kính bên ngoài bằng dây an toàn để tiến hành vệ sinh, mới nhớ ra danh tính hiện tại của mình là “em gái vệ sinh lau cửa sổ”.
Hai nhân viên vệ sinh kia phát hiện mình bị người trong phòng nhìn chăm chú, bối rối quay đầu lại, mọi người hai mặt nhìn nhau.
“Lão Vương, lão Triệu, hai người làm việc sớm vậy sao?” Phương Lê Nhân giơ tay lên, vẫy tay chào hỏi một cách thân thiện. Người đàn ông nhìn vẻ mặt càng ngày càng khó hiểu của hai người bên ngoài, đứng sau nhắc nhở: “Không còn sớm nữa, đã mười giờ rưỡi rồi.”
“Mọi người chờ tôi, tôi sẽ trở lại vị trí công tác!” Phương Lê Nhân xoay người, sải bước muốn đi. Người đàn ông chậm rãi đi đến bên cạnh chiếc xe đẩy màu vàng do nhân viên phục vụ đưa tới: “Không muốn ăn sáng trước khi đi sao?”
Phương Lê Nhân vừa nhìn. Khá lắm, thật là phong phú, Trung Tây kết hợp Nam Bắc hỗn tạp, bước chân thoáng cái có chút nhấc không nổi. Tối hôm qua cô bận rộn gây sự, bữa tối cũng không ăn nhiều cho nên bụng đã sớm rỗng tuếch, bây giờ đồ ăn bày ra trước mặt làm bụng cô phát ra một tiếng kêu vui vẻ.
“Vậy cô ăn trước một ít đi, ăn no rồi làm việc.” Thấy cô cố gắng duy trì vai diễn công nhân của mình như vậy, người đàn ông cũng rất phối hợp cong khóe miệng nói: “Vất vả rồi.” Anh ngồi xuống sô pha, vắt chân dài nhìn cô ăn ngấu nghiến.
Phương Lê Nhân ăn rất ngon, động tác nhã nhặn và thoải mái. Sau khi ăn no, cô lại tạm biệt người đàn ông, cảm ơn sự quan tâm che chở của anh vào tối qua, nhất cử nhất động đều lịch sự và cư xử đúng mực, quả thật là một em gái nhà bên khiến người ta yêu thích, chỉ là em gái này quên lau vết kem ở khóe miệng.
Người đàn ông cũng không nhắc nhở gì mà nhìn người ra cửa. Sau đó, một giọng nói sắc bén từ ngoài cửa truyền đến, âm điệu kéo dài đến mức gần như lộ ra vẻ âm dương quái khí, châm chọc khiêu khích hiện rõ mồn một: “Ơ, đây không phải là quản lý Dương sao?”
Ồ, người đàn ông bỗng nhiên vui vẻ, cô nhóc đó thế mà còn có một mặt thế này chưa từng biểu lộ ra.
Phương Lê Nhân vừa ra khỏi cửa đã gặp Dương Mộ Vân.
Vị nữ chính trong sách này đang xoa trán, trên khuôn mặt thanh tú hiện lên một chút khó chịu sau khi say rượu, bước chân đi trên hành lang lảo đảo bất ổn. Không cẩn thận suýt chút nữa ngã sấp xuống, cố vịn vào tường kêu một tiếng.
Một động tác đơn giản như vậy, kết hợp với thân hình mảnh khảnh và duyên dáng, quả thực chính là phiên bản hiện đại của Tây Thi ôm ngực. Phương Lê Nhân cũng phải thừa nhận, nếu cô là đàn ông, giờ phút này sợ là phải xông lên đỡ cô ấy, tràn ngập thương tiếc hỏi: ŧıểυ thư, cô không sao chứ?
Không hổ là ŧıểυ bạch hoa quật cường, thánh mẫu trời sinh, Phương Lê Nhân giơ bảng cho 99.999 điểm, gần như có thể tưởng tượng nếu đêm qua cô ấy và Lục Phù ở chung một phòng, trong lúc lơ đãng có thể câu lấy vị ŧıểυ Lục gia trong truyền thuyết kia đến thần hồn điên đảo.
Cơ mà nói thật, Phương Lê Nhân cũng chả có thiện cảm gì đối với Dương Mộ Vân tính cách nhu nhược, nhân duyên cực tốt với đàn ông này, nhưng chưa tới nỗi chán ghét, chỉ là xuất phát từ sự chuyên nghiệp của nữ phụ ác độc, ngay lập tức chuyển sang chế độ biểu cảm chanh chua hùng hổ dọa người.
“ŧıểυ Lê?” Dương Mộ Vân nghi hoặc nhìn cô: “Sao em lại ở đây?”
Từ khi Dương Mộ Vân biết Phương Lê Nhân là cô con gái nhà giàu, người lớn lên cùng nhau với vị hôn phu Chu Gia Hàn của cô ấy, Dương Mộ Vân vẫn thân thiết gọi cô là “ŧıểυ Lê”, cứ như nhìn không ra sự chán ghét và không thân thiện rõ ràng của cô.
Có lúc Phương Lê Nhân cảm thấy cô ấy chắc có bệnh, hừ cười một tiếng: “Cô hỏi tôi, tôi còn muốn hỏi cô đấy! Xem ra cả đêm không về? A, lấy danh nghĩa chiêu đãi ŧıểυ Lục gia, đây là chiêu đãi đến lên giường rồi sao? Hay là mới từ trong phòng của người đàn ông hoang dã nào khác đi ra! Ha ha, cô có xứng với anh Gia Hàn không!”
Cô nâng cổ lên hết mức có thể, vai và lưng đau nhức, chỉ vì quên thay giày cao gót của mình, lúc này trên chân cô đang xỏ một đôi dép bông khách sạn, chiều cao không đủ, khí thế liền thấp đi một khoảng lớn. Đương nhiên cô không thừa nhận là mình thấp, tất cả là do chiều cao một mét bảy lăm của Dương Mộ Vân cả.
Dương Mộ Vân bất đắc dĩ cười khổ: “ŧıểυ Lê, em đang nói cái gì vậy? Mặc dù chị uống say không cẩn thận đi vào một gian phòng nghỉ ngơi, nhưng gian phòng đó cả đêm cũng không có ai đến hết.”
Phương Lê Nhân sửng sốt, chẳng lẽ là cô đưa nhầm phòng?
Không thể nào! Cô đã xác nhận rằng tầng lầu này tổng cộng chỉ có một gian phòng tổng thống, lấy thân phận của Lục Phù, không ở phòng tổng thống, chẳng lẽ còn đi phòng bếp sao?
Cô không biết rằng toàn bộ khách sạn Tân Giang Quốc Tế sang trọng hàng đầu này đã được bao trọn, chỉ cần Lục Phù nguyện ý, buổi tối anh có ngủ ở hành lang cũng không ai quản. Không trách cô được, trước khi xuyên sách cô chỉ là con một của một gia đình thuộc tầng lớp lao động bình thường, sự nghèo khó đã hạn chế trí tưởng tượng của cô.
“Được rồi ŧıểυ Lê, chúng ta không nên nói chuyện trên hành lang, quấy rầy người khác nghỉ ngơi.” Dương Mộ Vân ấn thái dương, thở dài một hơi: “Hôm qua là chú Viên dẫn em tới đây, chị sẽ tìm người đưa em trở về.”
Phương Lê Nhân mới không muốn tiếp nhận lòng tốt của cô ấy, lông mày liễu dựng thẳng: “Không cần, tự tôi sẽ đi! Còn cả cô, lần này Lục Phù chỉ đích danh kêu cô tiếp đón, vậy mà cô lại ngủ trương thây đến bây giờ, tiêu cực biếng nhác cỡ đó, ngẫm lại ăn nói với bác Chu như thế nào đi!”
Sắc mặt Dương Mộ Vân trắng bệch, mặc dù được Chu Gia Hàn thích, nhưng vì xuất thân bình thường nên cô vẫn không được lòng người nhà họ Chu, cho dù cô có vất vả như thế nào để đạt được thành tích trong công việc, cô vẫn luôn bị coi thường. Nếu lần này làm hỏng...
Lịch trình của Lục Phù còn rất nhiều việc đang chờ cô giải quyết, Dương Mục Vân không có tâm trạng ở lại lâu nữa nên gật đầu rồi vội vàng rời đi. Phương Lê Nhân nghe thấy một giọng nói nhẹ nhàng phát ra từ phía sau bên phải: “Nhìn không ra, vậy mà lại là người hai mặt?”
Quay đầu, “dã nam nhân” đã ngủ cùng cô cả đêm qua tựa vào khung cửa, nhìn cô đầy hứng thú. Phương Lê Nhân có chút xấu hổ, nhưng nghĩ lại chẳng qua chỉ là bèo nước gặp nhau, bèn làm mặt quỷ với anh, cong mắt cười: “Tôi muốn mượn thẻ phòng của anh để xuống lầu, cám ơn anh!”
break
(Cao H)Câu Dẫn Cầm Thú Giáo Sư Nhà Bên
Ngôn tình Sắc, Sủng, HIện Đại
Cậu Thật Hư Hỏng
Ngôn tình Sắc, Sủng, Hào Môn
Nuôi thú cưng (NP hiện đại H)
Ngôn tình sắc, NP hiện đại H
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc