Nữ Phụ Ác Độc Cũng Có Phản Diện Yêu (H)

Chương 1: Nữ phụ ác độc không dễ dàng

Trước Sau

break

Một chiếc máy bay tư nhân sang trọng đã hạ cánh xuống đường băng của sân bay Giang thị.

Trên đường băng, các nhân viên của tập đoàn Ninh Dương đã xếp hàng từ sớm. Đứng đầu là Dương Mộ Vân, quản lý của bộ phận thương mại, người được giao nhiệm vụ tiếp đón. Cô ấy đứng nghiêm thẳng, trên khuôn mặt xinh đẹp có chút lo lắng.

Người chuẩn bị xuống máy bay là một "nhân vật lớn" rất quan trọng. Lục Phù, hay còn được biết đến với cái tên ŧıểυ Lục Gia, còn trẻ tuổi nhưng đã là phụ tá đắc lực của Nam Giang Tần tiên sinh.

Trong truyền thuyết anh rất ngoan lệ và khôn khéo. Tần tiên sinh coi trọng anh và nhận anh làm con nuôi từ một đàn em, nuôi dạy anh trở thành một nhân vật xuất hiện ngoài sáng, trở thành một nhân vật như găng tay trắng*.

(*) Rất ít thông tin về cụm từ này, theo mình tìm hiểu thì ‘găng tay trắng’ biểu trưng cho sự cao cấp của Châu Âu thời kì trước. Nó cũng là tên của 1 chương nổi tiếng của hãng xe Roll-Royce luôn.

Nhân vật này rất là có phẩm giá, Lục Phù lại rất ít khi xuất hiện, không có scandal với sao nữ nào, cũng không có chuyện xấu như đua xe bừa bãi trong thành phố. Cho dù mọi người tò mò về anh như thế, nhưng cũng không có cánh phóng viên nào chụp được hình ảnh của anh.

Điều này có lẽ có liên quan đến tác phong của Tần tiên sinh. Ông một thời từng là cha đỡ đầu của các thế lực ngầm ở Nam Giang, trong giới Bạch đạo* cũng rất được lòng, nhưng ông luôn duy trì tính cách ôn hòa khiêm tốn với thế giới bên ngoài.

(*) Giới bạch đạo: bạch đạo, hắc đạo là hai khái niệm trái ngược nhau. Bạch đạo là những chuyện làm hay kinh doanh ngoài sáng, công khai, giấy tờ đầy đủ, cái mà muốn cho người khác thấy. Còn Hắc đạo thì là xã hội đen, kinh doanh những thứ không được pháp luật cho phép kinh doanh, làm những chuyện phi pháp.

Bây giờ ông đã già, rất nhiều công chuyện làm ăn giao cho Lục Phù xử lý. Lần này tuyến đường vận chuyển của tập đoàn Ninh Dương có thể kéo dài đến Dư Bắc hay không cũng phụ thuộc vào ý của vị ŧıểυ Lục Gia này.

Cửa khoang từ từ mở ra, một chiếc giày da màu đen bước ra. Vẻ mặt Dương Mộ Vân càng thêm nghiêm trang và trịnh trọng. Cô ấy cảm thấy điều mà mình hiếu kỳ nhất chính là, bộ dạng của ŧıểυ Lục Gia trong truyền thuyết đến tột cùng sẽ trông như thế nào.

Lúc này, khoảng cách Phương Lê Nhân gặp phải Lục Phù để sửa lại vận mệnh còn tám tiếng.

Đối với Phương Lê Nhân mà nói, vận mệnh của cô đã sớm được an bài. Cô đã biết mình là một nữ phụ ác độc trong một quyển thương chiến văn*, hoàn toàn hiểu và tôn trọng số phận của mình  —— đóng vai trò là một chướng ngại trong tuyến tình cảm giữa nam nữ chính, tận tâm thúc đẩy sự phát triển của cốt truyện.

(*)Thương chiến văn: ŧıểυ thuyết về cạnh tranh trong kinh doanh/thương trường.

Tất cả những nỗ lực chỉ là để đón nhận kết cục của nguyên tác* dành cho cô: mặt nạ ngụy trang của cô em gái đơn thuần trong quá khứ bị vạch trần, tất cả những chuyện xấu cô đã làm bày ra ánh sáng. Phương Lê Nhân còn liên lụy đến cả nhà họ Phương khiến Phương gia không có chỗ đứng ở Giang thị, cuối cùng cô bị ba Phương "lưu đày", ảm đạm đi đến một đất nước khác.

(*) Nguyên tác: quyển gốc/cuốn ŧıểυ thuyết gốc/tác phẩm gốc

Sau khi xuyên sách, cô cũng hiểu được một chút về tình cảnh của bản thân, Phương Lê Nhân cảm thấy so với việc ở lại nhà họ Phương, phải chấp nhận một cuộc hôn nhân thương mại, thì việc bị đuổi khỏi nhà và nhận kết cục "ảm đạm đi đến một đất nước khác" là rất tốt.

Cô vốn đã rất thích đi du lịch, cầm số tiền ba Phương đuổi đi, danh chính ngôn thuận du lịch vòng quanh thế giới chẳng phải thoải mái hơn sao?

Vì mục tiêu này, cô đã làm rất nhiều "chuyện xấu" theo nguyên tác. Bởi vì nhân thiết là một đại ŧıểυ thư điêu ngoa bốc đồng, những chuyện xấu làm ra cũng rất thiểu năng trí tuệ, lần nào nam nữ chính cũng nhẹ nhàng hóa giải, trở thành chất xúc tác cho cảm tình họ càng thêm mãnh liệt.

Cho nên, cô cũng không lo lắng mình sẽ thực sự làm tổn thương người khác. Tuy nhiên, lần này phải đặc biệt cẩn thận hơn, giai đoạn này đã gần đến đoạn cao trào của nguyên tác, nhân vật liên quan không còn là đồng nghiệp A, hay người qua đường B, mà là một nhân vật nguy hiểm - được gọi là ŧıểυ Lục Gia, nam phụ Lục Phù với bối cảnh hắc đạo thâm hậu.

Cô muốn đưa nữ chính Dương Mộ Vân lên giường của vị ŧıểυ Lục Gia này, đồng thời thành công chụp ảnh ‘ướt át’ của hai người họ.

Tối nay, tiệc chiêu đãi ŧıểυ Lục Gia được tổ chức tại tầng cao nhất của Tân Giang quốc tế. Trong nguyên tác miêu tả, Phương Lê Nhân "tìm người" đưa Dương Mộ Vân uống say vào phòng của ŧıểυ Lục Gia, đồng thời cũng "tìm người" núp trong bóng tối chụp ảnh.

Nhưng câu hỏi là, ai là người đưa đi? Ai là người chụp? "Người" này được tìm thấy ở đâu? Phương Lê Nhân hoàn toàn không có nhân mạch trong phương diện này.

Đã trở thành một nữ phụ độc ác trong một thời gian dài như vậy, tổng kết lớn nhất của cô chính là làm nữ phụ ác độc không dễ dàng. Thường thường phải tự thân hành động, làm một ít hành vi không biết ai thực hiện được.

Ví dụ như bây giờ, cô mặc một chiếc váy dạ hội màu vàng nhạt, cách ăn mặc tinh xảo đáng yêu nhưng bên hông lại có một sợi dây thừng quấn quanh, chân đi giày cao gót run rẩy, đứng bên ngoài cửa sổ kính tầng 36 của khách sạn, không dám nhìn xuống, mỗi đợt gió thổi qua, trái tim cũng run rẩy theo.

Không phải là cô có hứng thú cosplay Spider-Man, mà phải làm như vậy cô mới chụp được ảnh từ cửa sổ phòng Lục Phù. Cô trốn trong một góc nhìn lén, giơ camera điện thoại đối diện với chiếc giường lớn trong phòng.

Trên chiếc giường lớn, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng của Dương Mộ Vân đã chìm vào giấc ngủ sâu, dáng người mảnh khảnh yếu đuối của cô ấy khiến cho người thương tiếc. Mà Lục Phủ, người đáng lẽ phải bị cảnh tượng này lay động, lại thật lâu không xuất hiện.

Phương Lê Nhân biết tính cảnh giác của Lục Phù rất mạnh, anh sẽ không làm gì với Dương Mộ Vân - người đột ngột xuất hiện trên giường, cái gọi là "ảnh ướt át" chỉ là ảnh mượn lợi dụng góc độ, nhưng lại hữu dụng cho cốt truyện tiếp theo.

Vì vậy, cô muốn hoàn thành nhiệm vụ càng sớm càng tốt, chấm dứt cực hình trên không trung cùng với cái gió lạnh này.

Hơn mười phút nữa lại trôi qua, Phương Lê Nhân cảm thấy thân thể mình sắp đóng băng, hai chân đặt trên mép cửa sổ gần như mất sức, thắt lưng bị dây thừng trói chặt.

Ngay lúc cô đang phàn nàn lần thứ một trăm tám mươi ba về lý do tại sao Lục Phù vẫn chưa đến, trên đỉnh đầu đột nhiên truyền đến một giọng nam trong trẻo: "Này, cô đang làm gì ở đó?" Phương Lê Nhân bị dọa giật mình, sợ tới mức điện thoại di động trong lòng bàn tay rơi xuống không trung.

Cô không kịp quan tâm về sự nguy hiểm khi ném đồ vật từ trên cao, dây thần kinh căng cứng vì sợ hãi quá độ, không thốt lên được nửa lời, toàn thân treo trên không trung ngất xỉu. Chân hoàn toàn mềm nhũn, thân thể cô bất tỉnh theo bệ cửa sổ trượt xuống.

Người đàn ông cao lớn mặc áo khoác trắng giản dị chống khuỷu tay lên bàn nhìn người phụ nữ đang lơ lửng trong không trung, lắc lư như chuông gió, ‘chậc’ một tiếng, dập tắt điếu thuốc giữa hai ngón tay.

break
Cố Ý Mê Hoặc (Sắc)
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Trúc Mã Bá Đạo Cưới Trước Yêu Sau
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Gả Cho Nam Thần
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc