Mạch ŧıểυ Miên đặt điện thoại qua một bên, quan tâm hỏi.
“Cô ta thần kinh. Không cần quan tâm cô ta.”
Kiều Minh Húc giơ tay tắt đèn mờ, bật đèn ngủ, rồi kéo chăn đắp lên người nằm xuống, buồn bực nói: “Chúng ta ngủ thôi.”
Mạch ŧıểυ Miên chớp mắt nhìn anh.
Hơi thất vọng trong lòng.
Cô rất mong đợi thân mật triền miên với anh.
Nhưng thấy anh không có tâm trạng.
Cô cũng chỉ đành tạm bợ.
Buồn bực kéo chăn công chúa của mình qua đắp lên người.
“Đêm nay không có không tiêu đúng không.”
Kiều Minh Húc liếc cô một cái rồi hỏi.
“Không có.”
“Chui vào chăn anh.”
Mạch ŧıểυ Miên suy nghĩ rồi đá chăn mình ra, nhanh chóng như con lươn chui vào chăn của anh, giơ tay ôm lấy cánh tay anh.
Kiều Minh Húc dường như rất mãn nguyện với tốc độ phản ứng của cô, có lẽ gần gũi anh có cảm giác an toàn ấm áp yên tâm, cô nhắm mắt lại, chưa đến vài phút đã ngủ thiếp đi.
Kiều Minh Húc nghe tiếng hô hấp đều đều của cô, anh mở mắt ra, nhìn gương mặt áp sát cánh tay mình, mỉm cười rồi yên tâm ngủ.
Nửa đêm, anh thức dậy.
Cúi đầu nhìn thấy cổ áo ngủ của Mạch ŧıểυ Miên bung ra, lộ ra nơi mềm mại của cô đang nhấp nhô theo hơi thở…
Nuốt ngụm nước bọt, không kìm được giơ tay phủ lên đó…
Mạch ŧıểυ Miên đang trong trạng thái mơ màng.
Nhưng lúc này, giấc mơ của cô đang mơ là mộng xuân.
Mơ thấy cô và Kiều Minh Húc ở bên nhau…
Vì thế cũng không phân biệt được mơ và hiện thực, phát ra âm thanh… Theo hành động của Kiều Minh Húc.
Kiều Minh Húc không thể khống chế bản thân được nữa…
Trong cơn mê mẩn, Mạch ŧıểυ Miên vô cùng phối hợp, cho đến khi cơn đau gay gắt thức tỉnh cô.