Mạch ŧıểυ Miên giơ ngón tay cái lên: “Kiến thức của đàn ông quả nhiên xa rộng hơn phụ nữ!”
“Được, hai cha con nhà ông cấu kết với nhau ức hiếp phụ nữ tóc dài não ngắn như tôi đúng không!”
Mẹ Mạch bất mãn trợn mắt: “Chuyện công việc mẹ không phản đối, cái mẹ phản đối đó là công việc pháp y, cả ngày đều ở cùng người chết, hơn nữa còn là chết một cách bất bình thường, con không chê nó buồn nôn nhưng con rể Kiều cũng thấy ngại đó. Bảo con rể Kiều đổi cho con một công việc nhàn rỗi, hoặc là đến công ty nó làm thư ký hay trợ lý gì đó, sẵn đó giám sát nó một chút, miễn cho nó bị người phụ nữ khác cướp mất. Con phải biết rằng phụ nữ bây giờ chỉ cần nhìn thấy ai có chút tiền, cho dù là ông già hói đầu còn xấu hơn cả cha con cũng đều tìm mọi cách quyến rũ, huống chi con rể Kiều nhà chúng ta vừa có tiền vừa trẻ tuổi, vừa đẹp trai, lại còn tốt như thế!”
Mẹ Mạch vừa nói đến Kiều Minh Húc, vẻ hài lòng đã tràn ngập khắp khuôn mặt.
Xem ra, mẹ vợ nhìn con rể, càng nhìn càng thích, đúng là không sai.
“Thôi đi mẹ, con chỉ biết làm pháp y, mấy cái việc thư ký trợ lý gì đó con dốt đặc cán mai, hơn nữa con cảm thấy, đàn ông nếu đã lăng nhăng, thì cho dù con có dùng mười đôi mắt nhìn chằm chằm anh ấy, anh ấy cũng sẽ hái hoa ngắt cỏ cho được. Còn Minh Húc, trước mắt con vẫn khá tin tưởng và yên tâm về anh ấy!”
“Không nghe lời mẹ chỉ có hại. Chờ đến khi xảy ra chuyện con có hối hận cũng chẳng kịp, đến lúc đó đừng tới trước mặt mẹ khóc lóc, hừ!”
“Con chắc chắn sẽ chứng minh rằng mẹ không phải là người giỏi tiên tri!”
Mạch ŧıểυ Miên cũng trợn mắt.
Mạch Đồng Đồng ngồi bên cạnh nhìn nghe, đột nhiên sinh ra cảm giác mình là người ngoài của gia đình này.
Người một nhà bọn họ dù vui buồn giận dỗi đều mang đến cho người khác cảm giác rất hài hòa thân mật.
Cho dù gia đình đối xử với cô ấy rất tốt, cô ấy cũng cố gắng muốn hòa nhập vào gia đình, nhưng dù thế nào cũng có cảm giác xa cách, có hơi không hợp.
Cảm giác này khiến cô ấy rất mất mát.
Nếu từ nhỏ cô ấy cũng có một gia đình như vậy thì thật là tốt.
Chỉ là…
Mấy người Mạch ŧıểυ Miên không chú ý đến cảm xúc của Đồng Đồng, cũng không biết suy nghĩ trong lòng cô ấy.
Cả nhà vừa ăn vừa nói, đột nhiên nghe thấy chuông cửa vang lên.
“Đồng Đồng, con đi ra mở cửa xem là ai?”
Mạch Đồng Đồng đứng dậy đi mở cửa, lại thấy người đứng bên ngoài là Kiều Minh Húc, cô ấy sợ hãi gọi một tiếng “Anh rể đến rồi!”
“Con rể Kiều tới?”
Mẹ Mạch thính tai, giật mình vui vẻ thả đũa xuống, đứng dậy đi ra ngoài phòng khách xem thử.
Mạch ŧıểυ Miên nghe thấy Kiều Minh Húc đến, trong lòng cũng thấy vui vẻ.