Cô hất tay dì Trương ra, vội vàng chạy đến bên cạnh Lâm Nhọc, quan sát tình hình giữa hai chân cô ta. Chỉ chảy một chút máu, vẫn chưa chảy máu quá nhiều, nhưng mà Lâm Ngọc đã đau đến lả người.
Cô vội vàng đè mấy huyệt vị quan trọng của cô ta lại, giúp cô ta ổn định bồn thai. Sau đó vội vàng bế cô ta lên, chạy về phía bệnh viện ŧıểυ khu Hoàng Uyển.
Lâm Ngọc được đưa vào phòng cấp cứu, cô cũng mệt mỏi đến mức sắp tê liệt.
“Bây giờ bệnh nhân cần nhóm máu O, nhưng kho máu đang khan hiếm, xin vui lòng mau chóng liên lạc người đến đây để truyền máu!”
Một y tá bước ra khỏi phòng cấp cứu, lo lắng nói.
Mạch ŧıểυ Miên giật mình, vội vàng nói: “Tôi là nhóm máu O, lấy của tôi đi!”
“Cô chủ!”
Dì Trương nóng nảy: “Cơ thể của cô vẫn chưa tốt, sao có thể truyền máu cho cô ta chứ? Rất hại cho sức khỏe. Mà cô ta lại không có quan hệ với cô, cô cứu cô ta đã là đại ân đại đức với cô ta rồi, không cần truyền máu cho cô ta làm gì cả.”
“Bây giờ cũng không còn cách nào cả!”
Mạch ŧıểυ Miên nói với y tá: “Lấy máu của tôi đi!”
“Được, đi theo tôi!”
Y tá đưa cô vào phòng cấp cứu!
Bên kia tấm màn chính là Lâm Ngọc!
Y tá đâm kim vào cánh tay Mạch ŧıểυ Miên.
Máu tươi liên tục chảy ra khỏi mạch máu của cô, sau khi xử lý xong thì lại truyền vào mạch máu của Lâm Ngọc.
Dì Trương ở bên ngoài gấp đến mức xoay vòng vòng, không ngừng mắng Mạch ŧıểυ Miên ngốc nghếch!
Sau đó, dì ấy suy nghĩ đến việc nên hầm thuốc bổ gì cho cô ăn thì mới có thể bổ sung máu.
May mắn thay, Lâm Ngọc không cần nhiều máu, nhưng cũng lấy một lượng máu khiến cho Mạch ŧıểυ Miên choáng váng.
Sau khi y tá đẩy cô ra, dì Trương lại trách móc và đau lòng cho cô một hồi, hỏi cô có thấy không thoải mái ở đâu không.
“Không có gì to tát cả, chỉ là có chút choáng váng mà thôi!”
Mạch ŧıểυ Miên gắng gượng cười nói.
“Nhìn mặt cô đã trắng bệch cả rồi, thật là, cô ta muốn hại cô, sao cô phải đối xử tốt với cô ta như vậy?”
Dì Trương đưa tay sờ sờ khuôn mặt tái nhợt và lạnh lẽo của cô: “Tôi phải bảo cậu chủ mua chút đồ đắt tiền, đồ bổ máu về hầm canh cho cô, cô phải ăn nhiều một chút.”