Nhưng cảm giác cùng anh chầm chậm đi dạo trên phố rất vui vẻ, nói cũng nhiều hơn, như dáng vẻ trước đây trêu chọc đấu võ mồm với anh, quên đi Trình Đông Thành, quên đi chuyện buồn…
Cho đến khi gặp thím khoai nướng.
Ánh mắt sắc bén của thím khoai nướng vừa nhìn đã thấy cô, lớn tiếng gọi cô: “Bạn học Miên, ăn khoai nướng không?”
Mạch ŧıểυ Miên vốn không thấy thím ấy, vừa nghe gọi mới ngẩng đầu lên nhìn, nhìn thấy cặp đôi trẻ trước sạp đang cầm một củ khoai nướng, em ăn một miếng, anh ăn một miếng, mặt nở nụ cười hạnh phúc.
Lòng cô cứ như bị kim đâm vào, cô cúi đầu xuống.
“Ăn khoai nướng không?”
Kiều Minh Húc nhớ lần trước cô rất thích ăn khoai nướng, anh cũng thích ăn, không hề nghĩ đến nơi này lại khiến cô nhớ lại kỷ niệm liên quan đến Trình Đông Thành.
“Không cần đâu ạ.
Đi thôi.
”
Mạch ŧıểυ Miên khẽ nói.
Kiều Minh Húc nhìn thấy ánh mắt buồn bã của cô mới biết cô đã nghĩ đến chuyện gì, cũng vội vàng đẩy xe lăn muốn rời khỏi đây.
Kết quả là thím khoai nướng kia thật sự quá nhiệt tình, cầm hai củ khoai nướng nóng hôi hổi chạy tới đưa cho bọn họ, nói với vẻ mặt thật thà: “Đây là tặng các cháu, không lấy tiền.
”
Mạch ŧıểυ Miên không đành lòng từ chối ý tốt của bà ấy, cũng chỉ đành nhận lấy và nói cảm ơn.
“Bạn ŧıểυ Miên, chân của cháu bị sao thế?”
Thím ấy quan tâm hỏi han.
“Gặp chút sự cố, tạm thời không thể đi lại.
”
Mạch ŧıểυ Miên miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, nhàn nhạt trả lời.
“Ôi chao, cháu phải chú ý sức khỏe nhé, tuyệt đối đừng để mình không đi lại được.
”
Thím ấy nói xong lại liếc mắt nhìn Kiều Minh Húc: “Chồng của cháu thật là cao lớn đẹp trai, trông cũng có vẻ giàu có, tốt hơn cậu bạn trai lúc trước của cháu nhiều.
Đúng rồi, lần trước cháu bảo thím là nhìn thấy cậu ấy thì liên hệ với cháu, nhưng mà sau đó thím chưa gặp cậu ấy lần nào, có lẽ là cậu ấy không đi qua con đường này.
Cháu gặp cậu ấy chưa?”
Thím ấy không hề kiêng dè Kiều Minh Húc ở bên cạnh, thật ra nói lời này cũng không có ác ý, mà là bản thân thím ấy vốn có đầu óc khá đơn giản, khi nói chuyện không cân nhắc được chu đáo, cũng chỉ buột miệng thốt ra mà thôi.
Sắc mặt của Mạch ŧıểυ Miên tối lại, khẽ nói: “Không cần nữa, thím không gặp được anh ấy nữa đâu.
”
“Tại sao? Chẳng lẽ cậu ấy chết thật rồi à? Lần trước là dì hoa mắt gặp ma ư?”
Thím Trương hỏi với vẻ rất khó hiểu.
“Người mà lần trước thím nhìn thấy chỉ là anh em sinh đôi của anh ấy mà thôi.
”
Mạch ŧıểυ Miên không muốn tiếp tục nói chuyện với thím ấy nữa, bèn lấy cớ nói: “Thím, chúng cháu còn có việc phải đi nên không nhiều lời với thím nữa ạ.