“Ừm, anh đã đưa cậu ấy và Lãnh Kiều Thi đến bệnh viện rồi, chỉ là vết thương ngoài da, cũng không có chướng ngại gì lớn.
Nhưng mà, ngày mai hai người bọn họ chắc chắn không thể trở thành cô dâu đẹp nhất và chú rể đẹp trai nhất, mặt hai người đều bị người ta lấy chai bia đập lên.
”
“Hả? Lãnh Kiều Thi cũng ở đấy sao?”
Mạch ŧıểυ Miên rất ngạc nhiên.
Kiều Minh Húc lập tức kể lại tình cảnh lúc anh nhìn thấy bọn họ cho cô biết.
Mạch ŧıểυ Miên cúi đầu suy nghĩ một chút, sau đó nói: “Xem ra, Lãnh Kiều Thi vẫn rất quan tâm đến Quang Hiển.
”
“Không biết nữa, dù sao hai người này chính là một đôi oan gia cãi nhau đến chết.
”
“Không phải oan gia không gặp gỡ.
”
“Để xem duyên phận vậy.
”
Kiều Minh Húc đẩy cô vào phòng khách: “Lúc nãy em có ngủ không?”
“Không ngủ được.
”
Mạch ŧıểυ Miên rất thẳng thắn nói: “Có chút lo lắng sợ Quang Hiển sẽ xảy ra chuyện.
”
“Anh ghen.
”
“Không sợ chua sao?”
“Chua chết rồi.
”
“Có thể làm chân giò hầm giấm không? Tôi rất thích ăn đó.
”
Mạch ŧıểυ Miên nhe răng.
“Chỉ có anh hầm giấm thôi, em cứ ăn thoải mái!”
Kiều Minh Húc nói xong, lập tức vươn cánh tay của anh ra, xắn ống tay áo lên rồi để ngang miệng cô.
Mạch ŧıểυ Mạch giật mình, cô cười, cúi đầu cắn nhẹ một cái: “Chua quá, chua đến nỗi hàm răng của em cũng muốn rớt luôn.
”
“Cô chủ, cái gì rất chua vậy?”
Dì Trương đi ngang qua phòng khách vừa hay nghe thấy những lời này của cô, cũng tò mò hỏi.
“Không có gì.
”
Mạch ŧıểυ Miên có chút lúng túng trả lời: “Tôi đang đùa với anh ấy thôi.
”
“À phải rồi cô chủ, gần đây cô thích ăn chua sao?”
Dì Trương có chút hóng hớt tiến lại gần hỏi: “Cô có muốn tôi làm chân giò hầm giấm, sườn chua ngọt, với cả dưa chua linh tinh cho cô không?”
“Được.
Tôi thích ăn những thứ này.
”
“Vậy thì tốt, ngày mai tôi sẽ làm cho cô ăn.
Cô chủ, nếu gần đây cô rất thích ăn chua thì nhớ kiểm tra một chút, xem có phải là mang thai hay không, đến lúc đó, tôi có thể lên thực đơn cho cô, chăm cho cô thật tốt, đến lúc đó sẽ sinh ra một đứa bé mập mạp.