Mạch ŧıểυ Miên trả lời: Anh say rồi, tôi không thể kết hôn với anh được.
Phùng Quang Hiển: Miên Miên, tại sao vậy chứ? Tại vì lúc đầu tôi đã từ chối em sao? Tôi thích em trước, mẹ em cũng muốn gả em cho tôi trước.
Cái tên Kiều Minh Húc đáng ghét đã cướp đi em!
Mạch ŧıểυ Miên:…
Phùng Quang Hiển: Miên Miên, Miên Miên, Miên Miên, tôi rất nhớ em, em đến đây với tôi được không?
Mạch ŧıểυ Miên: Bây giờ tôi là một người khuyết tật, không thể đi được bất cứ nơi nào.
Phùng Quang Hiển: Em không phải là người khuyết tật.
Tôi không cho phép em nói về bản thân mình như thế.
Tôi có thể làm đôi chân cho bạn, đưa em đi bất cứ ngõ ngách nào trên thế giới.
Phùng Quang Hiển: Cảm ơn anh, đã có người làm đôi chân của tôi rồi, nếu thêm hai cái chân nữa thì tôi sợ tôi sẽ trở thành một con quái vật bốn chân mất thôi.
Phùng Quang Hiển: Kiều Minh Húc?
Mạch ŧıểυ Miên: Ừm.
Phùng Quang Hiển: Được rồi, vậy thì tôi sẽ đứng đằng sau để dõi theo em.
Nhìn thấy những lời này, đôi mắt Mạch ŧıểυ Miên có chút ẩm ướt.
Tin nhắn Wechat của Lãnh Kiều Thi lại đến: Có thể nói chuyện không?
Mạch ŧıểυ Miên: Được, cô muốn nói chuyện gì?
Phía bên Lãnh Kiều Thi im lặng một hồi lâu, sau đó gửi một tin nhắn tới: Ngày mai tôi kết hôn rồi, lòng tôi có chút rối loạn.
Nếu như là Diệp Mai, Mạch ŧıểυ Miên có lẽ còn có thể trả lời với dòng tin “ôm ôm”, “moa moa” đại loại vậy.
Nhưng còn Lãnh Kiều Thi thì cô không biết nên biểu đạt như thế nào cả.
Cô suy nghĩ một lát rồi trả lời: Thuận theo tự nhiên là được.
Lãnh Kiều Thi: Ha ha, sao có thể thuận theo tự nhiên được, tôi và anh ấy vốn dĩ là miễn cưỡng.
Mạch ŧıểυ Miên không biết phải nói gì mới phải.
Lãnh Kiều Thi: Lúc trước khi cô sắp kết hôn với Kiều Minh Húc, cảm giác của cô thế nào?
Mạch ŧıểυ Miên: Cuối cùng đã có thể không làm gái ế nữa rồi!
Lãnh Kiều Thi: Ha ha, lẽ nào cô bị ế nên sợ rồi?
Mạch ŧıểυ Miên: Đúng vậy, lúc trước, ngày nào tôi cũng bị người ta ghét bỏ, ngày nào cũng bị mẹ tôi ép kết hôn, ngày nào cũng bị mắng là đứa con gái ế không ai thèm lấy.
Cuối cùng cũng đã có thể kết hôn, rất vui vẻ, có thể vượt qua rồi.
Lãnh Kiều Thi: Ha ha, thật đúng là không ngờ tới, trước đây cô vậy mà lại buồn phiền vì không thể gả đi.
Mạch ŧıểυ Miên: Đúng vậy.
Lúc đó tôi đã nghĩ, chỉ cần có thể bắt được người đàn ông có đủ hai chân đồng ý cưới tôi, thì tôi cũng sẽ gả cho người ta.
Lãnh Kiều Thi: Sau đó thì sao?
Bởi vì đề tài này mà không khí nói chuyện của hai người bắt đầu có chút sôi nổi, vốn dĩ cách nhau cả núi băng, nhưng hình như bây giờ cũng đã bắt đầu kéo gần hơn một chút.
Mạch ŧıểυ Miên: Đúng vậy, lần đầu tiên tôi gặp mặt Kiều Minh Húc và Quang Hiển đó là do đi xem mắt.
Lãnh Kiều Thi:???
Mạch ŧıểυ Miên: Lúc ấy tôi nhận nhầm Minh Húc là đối tượng xem mắt, cho nên rất khó xử.