Tình cảm của Phùng Quang Hiển và Lãnh Kiều Thi như vậy, nɠɵạı trừ tiền mừng, cô không biết nên tặng quà gì.
Chỉ mong bọn họ có thể giống cô và Kiều Minh Húc, sau khi kết hôn thì từ từ bồi dưỡng được tình cảm.
Có điều, có phải nguyện vọng này có chút buồn cười hay không.
Phùng Quang Hiển và Lãnh Kiều Thi đã biết nhau từ nhỏ, nhiều năm vậy mà cũng không bồi dưỡng được chút tình cảm nào, còn có thể mong sau khi kết hôn sẽ có tình cảm sao?
Huống chi tính cách hai người thật sự khác nhau một trời một vực.
“Suy nghĩ cái gì vậy?”
Kiều Minh Húc thấy cô chìm vào trong suy nghĩ, thì cũng dò hỏi.
“Suy nghĩ Phùng Quang Hiển có thể sống chung lâu dài với Lãnh Kiều Thi hay không.
”
“Thật là, em nhọc lòng lo cho họ làm gì? Chẳng bằng nhọc lòng cho hai chúng ta đầy này, cố gắng làm chúng ta có thể bên nhau lâu dài.
”
Kiều Minh Húc lườm cô một cái, nói: “Mọi người đều có duyên phận của họ, người ngoài nhọc lòng cũng không ích gì.
”
“Được rồi.
”
Mạch ŧıểυ Miên nhìn anh nói: “Em đồng ý ở bên anh dài lâu, cần phải xem anh có muốn hay không.
”
Hai mắt Kiều Minh Húc sáng lên: “Thật sao?”
“Đương nhiên là thật rồi, tôi không phải kẻ ngốc, anh chính là đàn ông tốt sắp tuyệt chủng, đẹp trai lắm tiền, săn sóc dịu dàng, em bỏ anh, đến cả loại hàng như Trần Diệp Thu cũng chẳng tìm thấy.
”
Mạch ŧıểυ Miên nói.
Kiều Minh Húc thấy hơi bất mãn: “Em đồng ý ở bên anh chỉ vì anh là người đàn ông tốt đẹp trai lắm tiền, săn sóc dịu dàng sao? Có một ngày anh không còn đẹp, không còn nhiều tiền, cũng không còn săn sóc dịu dàng, có phải em sẽ rời khỏi anh hay không?”
“Chuyện này thì…”
Mạch ŧıểυ Miên cố ý nghiêng đầu ngẫm nghĩ: “Nếu anh không còn những điều kiện này, không biết là em còn muốn ở bên cạnh anh nữa hay không.