Những đứa trẻ khác nghe thấy cũng ùa ra như một bầy ong, vây quanh họ.
Vẫn có đứa trẻ tinh mắt, nhìn thấy Mạch ŧıểυ Miên lăn đội mũ len, đắp chăn mỏng ngồi trên xe.
“Chị ŧıểυ Miên cũng đến, là chị ŧıểυ Miên.”
Bọn trẻ nhìn thấy hai người họ, đứa nào cũng hào hứng giống như nghĩ những đứa trẻ bị bỏ rơi nhìn thấy cha mẹ của mình trở về.
Nhìn thấy những nụ cười hồn nhiên nhiệt tình chào đón họ, tâm trạng của Mạch ŧıểυ Miên cũng cởi mở theo.
“Chị ơi, chị sao thế?”
ŧıểυ Thiên đứa trẻ bị liệt một chút ở chân phải phát hiện ra sự khác lạ của Mạch ŧıểυ Miên, cũng chính là người đầu tiên hỏi.
Sau đó ánh mắt của mọi người đều tập trung trên người Mạch ŧıểυ Miên, trên những khuôn mặt nhỏ ấy tràn đầy vẻ lo lắng và quan tâm.
“Chị ơi, có phải chị cũng không đi được giống như em không?”
Thần Thần đôi chân teo tóp, chỉ có thể ngồi trên xe lăn, đưa bàn tay nhỏ bé của mình ra sờ vào tấm chăn trên chân Mạch ŧıểυ Miên và hỏi.
Thần Thần, là đứa trẻ mà Mạch ŧıểυ Miên khá thiên vị ở nơi này,
Cậu bé rất xinh đẹp, có một mái tóc mềm mại, làn da trắng nõn, ngũ quan cũng tương đối xinh xắn, đôi mắt đen như hắc diệu thạch, nhưng lại mắc phải căn bệnh teo chân, khiến cho cả đời này không thể nào đi lại được, chỉ có thể ngồi trên xe lăn, hơn nữa thằng bé còn bị cha mẹ bỏ rơi ở cổng mái ấm tình thương.
Đứa trẻ này rất thông minh đáng yêu, vả lại tính tình cũng không hề u ám bởi vì không biết đi mà ngược lại vô cùng vui tươi và hoạt bát, rất khiến người ta yêu thích.