“Chị, đừng, chút vết thương nhỏ ấy với em mà nói không đáng kể chút nào, em ra ngoài một chút.” Mạch Đồng Đồng che vết thương chạy ra khỏi phòng bệnh.
Cô ấy muốn đi tìm Phùng Quang Hiển, muốn nhìn anh ấy nhiều một chút, trò chuyện cùng anh, muốn anh ấy xoa đầu mình, sau đó khen mình rất đáng yêu xinh đẹp, rất thích mình.
Đuổi tới bãi đậu xe lập tức trông thấy Phùng Quang Hiển.
“Anh Quang Hiển, anh chờ một chút.”
Mạch Đồng Đồng trông thấy anh ấy sắp lên xe nên lập tức vừa chạy tới vừa gọi.
Phùng Quang Hiển cho rằng cô ấy có chuyện gì nên bèn ngừng lại.
Mạch Đồng Đồng thở hồng học đuổi kịp anh ấy, đỏ mặt đứng trước mặt anh ấy, chớp một đôi mắt to nhìn anh: “Anh Quang Hiển…”
“Đồng Đồng, em có chuyện gì sao?” Phùng Quang Hiển nghi ngờ hỏi.
“Không có việc gì, cũng chỉ muốn trò chuyện với anh Quang Hiển thôi.” Cô ấy nói xong có chút nhíu mày, để ngón tay bị thương kia hiện ra trước mặt Phùng Quang Hiển, máu tươi nhỏ xuống dưới.
Phùng Quang Hiển nhìn thấy, vội vàng nắm tay cô ấy lên hỏi: “Tại sao lại bị thương?”
“Anh Quang Hiển, anh là đang quan tâm em, đau lòng cho em sao?” Vẻ mặt Mạch Đồng Đồng hạnh phúc nhìn anh ấy hỏi.
Phùng Quang Hiển vội vàng buông tay cô ấy ra, dáng vẻ lạnh nhạt nói: “Anh nhìn thấy tay ai bị thương đều sẽ không nhịn được mà ân cần hỏi thăm một tiếng, Đồng Đồng, em mau băng bó vết thương cho kỹ đi, cẩn thận nhiễm trùng. Nếu như em không có chuyện gì quan trọng, anh cũng phải đi đây, tạm biệt.”
Anh ấy nói xong cũng lập tức mở cửa xe rồi lên xe.
Trái tim Mạch Đồng Đồng tổn thương, cô ấy vội vàng gõ cửa sổ xe anh một cái: “Anh Quang Hiển, chị bảo em đi về chung xe với anh, anh có tiện không?”
“Mạch Tử bảo em đi chung xe với anh à?” Phùng Quang Hiển có hơi nghi ngờ hỏi.
“Vâng, đúng vậy.” Mạch Đồng Đồng sợ anh không chịu nên bèn dứt khoát trực tiếp kéo cửa xe ra, ngồi vào ghế lái phụ, thắt chặt dây an toàn.
Phùng Quang Hiển trông thấy dáng vẻ này của cô ấy, anh ấy rất bất đắc dĩ mà thở dài một hơi, lấy một cuộn băng gạc từ trong xe ra đưa cho cô ấy: “Trước tiên băng bó miệng vết thương của em một chút đi.”
“Được rồi, cảm ơn anh Quang Hiển.” Mạch Đồng Đồng có thể ngồi lên xe của anh, trái tim đã tràn đầy mừng rỡ, cô ấy lập tức vội vàng dùng băng gạc băng bó cánh tay bị thương của mình lại.
Phùng Quang Hiển lái xe.
Mạch Đồng Đồng say đắm nhìn gương mặt đẹp trai kia, dáng vẻ con lai đặc biệt rõ ràng, cảm thấy anh giống như hoàng tử bước ra từ trong truyện cổ tích.
Càng nhìn càng thích.
Cô ấy rất hy vọng bản thân có thể cả đời nhìn anh ấy như vậy.
Phùng Quang Hiển vốn dĩ đã quen bị một vài thiếu nữ mê trai nhìn như vậy, nhưng dáng vẻ Đồng Đồng nhìn anh ấy như vậy không hề thoải mái, chủ yếu bởi vì cô ấy là em gái Mạch ŧıểυ Miên.
Anh ấy quay mặt sang chỗ khác, chỉ vào gò má trái hỏi: “Đồng Đồng, trên mặt anh vẫn còn son môi sao?”
Mạch Đồng Đồng nhìn một chút rồi lắc đầu: “Không có.”
Vừa rồi ở bệnh viện, sau khi Phùng Quang Hiển gặp Mạch ŧıểυ Mạch thì đã bị cô nói nên anh cũng đã lập tức lau sạch son môi rồi.