Nói rồi lại tựa đầu vào vai anh, vòng tay qua cổ anh.
Chưa đến một phút đồng hồ, phía sau vậy mà lại vang lên tiếng ngáy của cô.
“Cái con người xấu xa này!”
Kiều Minh Húc nghiến răng nghiến lợi.
Nhưng anh lại không hề đặt cô xuống mà vẫn tiếp tục cõng cô đi dạo trên đường.
“Chàng trai, cậu đã cõng vợ lâu như rồi mà không thấy mệt hả?”
Một người phụ nữ đứng tuổi không nhịn được mà lên tiếng hỏi.
“Không mệt ạ, em ấy cũng không có nặng bao nhiêu.”
“Cô ấy đã ngủ cả rồi.” Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
“Vậy để em ấy ngủ trên lưng cháu một lúc cũng được.”
“Thật là một chàng trai tốt, vợ cậu tốt số quá. Ông chồng nhà tôi đó giờ cũng chưa từng cõng tôi lần nào cả, cũng chưa từng ôm tôi, ngay cả một bữa cơm cũng chưa làm cho tôi lấy một lần. Vốn dĩ tôi luôn nghĩ rằng những cặp vợ chồng trên đời này đều không bình đẳng như thế cả. Bây giờ lại nhìn thấy hai người các cậu như vậy thì mới nhận ra mối hôn nhân nhiều năm của mình e là đã phí hoài rồi.”
Người phụ nữ đó ngậm ngùi nói.
Kiều Minh Húc cười cười, quay đầu nói với Mạch ŧıểυ Miên đang nằm sau lưng anh: “Có nghe thấy không? Em đúng thật là tốt số đấy, vậy mà còn không mau tỉnh dậy gọi tôi một tiếng chồng ơi mà được à?”
Mạch ŧıểυ Miên ngủ mất rồi, đương nhiên là không nghe được lời anh nói, cũng không thể đáp lại lời anh. Nhưng để báo đáp lại anh, một dòng nước miếng từ từ chảy dài trên cổ anh.
“Thật là bẩn muốn chết!”
Kiều Minh Húc cau mày mắng, lấy khăn tay ra nhưng lại không lau trên cổ trước mà lại lau nước miếng còn dính trên miệng cô rồi mới lau cổ mình.
Kiều Minh Húc như cõng một đứa trẻ, không hề để ý tới ánh mắt của người ngoài, cứ vậy mà cõng cô đi dưới ánh mặt trời.
“Sếp Kiều?”
Sau lưng truyền đến một giọng nói nghi ngờ.
Kiều Minh Húc quay đầu lại nhìn, thì ra là Lãnh Kiều Thi.
Sắc mặt của cô ấy có vẻ không tốt, dáng vẻ như vừa trải qua một trận bệnh nặng.